Thời gian này, hắn đều chú ý đến các tờ báo, biết hôm nay Diệp Hinh Ngọc sẽ diễu hành thị chúng, vì vậy hắn đã đến đây.
Thần sắc của Cát Ích Dân dao động, hiện giờ như chút được gánh nặng, người phụ nữ này giống như một con rắn độc, không biết lúc nào sẽ nhảy ra cắn bạn một cái, cô ta chết rồi, bản thân mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Trong cảm xúc như vậy lại có một cảm giác buồn bã khó tả, Diệp Hinh Ngọc sắp chết rồi, người phụ nữ mà hắn từng muốn nắm tay nhau cùng đi hết cuộc đời, hắn từng thực sự thích Diệp Hinh Ngọc.
Hắn không biết Diệp Hinh Ngọc luôn là một người ích kỷ độc ác như thế, chỉ là che giấu tốt, hay là bị cuộc sống nghèo khó bóp méo tâm tính, có lẽ đó là sự kết hợp của cả hai.
Cát Ích Dân cúi đầu nhìn đôi bàn tay thô ráp, nếu bọn họ chưa từng bỏ trốn... bây giờ sẽ như thế nào?
Hắn hẳn là sẽ không có nhà nhưng không thể về, lưu lạc tha hương nơi đất khách quê người chịu đựng khổ sở mà 20 năm trước chưa từng chịu, người nhà hắn cũng sẽ không vì hắn mà bị khuất nhục không thể ngẩng cao đầu làm người.
Mà Diệp Hinh Ngọc có lẽ, sẽ không trở nên đáng sợ như vậy.
Một cảm giác chua xót từ đáy lòng lan hốc mắt, Cát Ích Dân chớp mắt, xoay người rời đi, bóng dáng chật vật.
Diễu hành thị trúng kết thúc, Diệp Hinh Ngọc và một nhóm tử tù bị áp giải đến pháp trường, tiếng khóc kinh hoàng, tuyệt vọng và đau khổ hết đợt này đến đợt khác.
ngôn tình tổng tàiTrước khi hành hình, các tù nhân có cơ hội gặp người nhà một lần cuối cùng, những tiếng khóc đau khổ thê lương không dứt bên tai.
Cha Diệp lệ quang lập lòe, mẹ Diệp không ngừng rơi nước mắt, trong lòng Diệp Hoằng Dương cũng không dễ chịu, cho dù hận cô em gái này độc ác, đến giờ phút này, nỗi buồn vẫn chiếm thế thượng phong.
Diệp Hinh Ngọc lại đờ đẫn khác thường, như thể đã mất linh hồn.
Vào chính thời điểm này, Diệp Hinh Ngọc rơi vào trong một loại trạng thái thần bí khó giải thích, cô ta nhìn thấy bản thân.
Nhìn thấy bản thân đưa cho Diệp Phức Ngọc bát sữa đậu nành trộn khiên ngưu tử, Diệp Phức Ngọc không hề hay biết uống cạn.
Cô ta nhìn thấy Diệp Phức Ngọc bỏ lỡ kỳ thi của ngày đầu tiên vì đau bụng tiêu chảy, nhìn thấy Diệp Phức Ngọc tuyệt vọng đau khổ, nhìn thấy người Nhà họ Diệp nóng lòng như lửa đốt, Diệp Hinh Ngọc hớn hở ra mặt.
Nhưng rất nhanh, Diệp Hinh Ngọc không thể cười nổi, cô ta thấy mình buôn bán lại bị lừa, sắc mặt của người Tống gia đối với cô ta ngày càng tệ.
Thấy mọi chuyện không theo ý mình, Diệp Hinh Ngọc buồn bực không yên. Trong nháy mắt, lại đến ngày thi đại học. Lần này, bản thân lại giở mánh khóe cũ, lại lần nữa dễ dàng xáo trộn kỳ thi đại học lần thứ hai của Diệp Phức Ngọc.
Diệp Hinh Ngọc nếm được niềm vui sướng đã lâu không gặp, Diệp Phức Ngọc đồ ngu này, lại cho rằng mình bị tiêu chảy do quá căng thẳng.
Mắt thấy cuộc sống của mình hỗn độn, Diệp Hinh Ngọc cực kỳ phẫn nộ. May mắn thay, Diệp Phức Ngọc sống cũng không tốt, kỳ thi đại học lần thứ ba của cô cũng xong rồi, muốn lên đại học, cô chính là đang nằm mơ!
Diệp Phức Ngọc rốt cuộc không hề học lại, Diệp Hinh Ngọc không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng, tại sao lại không thi tiếp. Liền nhìn thấy bản thân đến studio chụp ảnh thì gặp được Ngũ Hưng Quốc, năm đó nếu khống có Cát Ích Dân xen vào, có lẽ họ đã ở bên nhau, may mắn không có, đây chính là người đàn ông bạo lực gia đình ép đến mức vợ mang theo con gái nhảy xuống sông.
Diệp Hinh Ngọc tâm niệm vừa động, lại thấy bản thân sau khi hỏi thăm một phen, đã đưa Diệp Phức Ngọc đến studio chụp ảnh, hóa ra, họ có cùng một ý tưởng.
Diệp Hinh Ngọc vui rạo rực nhìn bản thân vắt óc suy nghĩ tác hợp cho Ngũ Hưng Quốc và Diệp Phức Ngọc. Sau một năm, hai người cuối cùng cũng kết hôn, những ngày tươi đẹp của Diệp Phức Ngọc cũng kết thúc. Đây đều là do Diệp Phức Ngọc nợ mình, khi Diệp Phức Ngọc và Tống Kiến Bang ân ân ái ái, bản thân lại đang mang theo gương mặt miễn cưỡng tươi cười để vật lộn mưu sinh, Diệp Phức Ngọc đã cướp đi hạnh phúc thuộc về mình, vì vậy cả vốn lẫn lời đều trả lại cho cô.
Quả nhiên Ngũ Hưng Quốc không làm cô ta thất vọng, kết hôn không đến một tháng đã động tay. Muốn ly hôn, là xuân thu đại mông của cô. Thời buổi này, đàn ông đánh đàn bà là chuyện thường như cơm bữa, sao có thể vì chuyện này mà ly hôn, ly hôn là chuyện mất mặt. Cha mẹ, người nhà, bạn bè, thân thích sẽ không đồng ý, đợi đến khi Diệp Phức Ngọc có con, sẽ càng không thể ly hôn, đời này cô đừng mơ tưởng có cuộc sống tốt đẹp.
Không nghĩ đến, Diệp Phức Ngọc chỉ chịu đựng mấy lần bị đánh đập liền kiên quyết đòi ly hôn, không phải dọa dẫm Ngũ Hưng Quốc, cô thực sự nghiêm túc. Cô thế mà lại đến tòa án tố tụng ly hôn, cha mẹ lại có thể đồng ý. Sao có thể!
Diệp Hinh Ngọc nhìn đến hai mắt bốc hỏa, liền nhìn thấy bản thân thường xuyên ôm tiểu quỷ của Diệp Phức Ngọc sinh ra đi dạo trong thôn, cuối cùng đụng phải người nhà họ Ngũ tới cửa lần nữa. Tiểu quỷ bị cướp đi là chuyện đương nhiên, Diệp Phức Ngọc cũng không thể không quay lại hố lửa nhà họ Ngũ một lần nữa.
Bản thân đau khổ khóc lóc xin lỗi, bố mẹ anh trai em trai cũng tha thứ cho cô ta, dù sao cô ta cũng chỉ là vô ý mà thôi, vì bảo vệ tiểu quỷ đó, cánh tay của bản thân bị người nhà họ Ngũ nhéo đến xanh.
Diệp Hinh Ngọc cho rằng lần này Diệp Phức Ngọc sẽ không thể tác yêu nữa, không ngờ rằng cô mang theo đứa trẻ chạy trốn, nhóm người phế vật của nhà họ Ngũ, ngay cả một người phụ nữ cũng giữ được.