Diệp Hinh Ngọc không cam lòng cắn môi dưới, trong hiện lên một suy nghĩ, cứ buông tha Cát ích Dân như vậy, cô ta không cam lòng!

cô ta không cam lòng, Cát Ích Dân cũng không cam lòng, sau khi rời khỏi khách sạn, hắn lại đi đến khách sạn nơi Diệp Hinh Ngọc ở để chờ, đến khi nhìn thấy Diệp Hinh Ngọc đeo khẩu trang trở về, đột nhiên chạy ra.

Diệp Hinh Ngọc đau đớn lùi về phía sau theo bản năng, hô to: “Bảo vệ, bảo vệ!”

“Người phụ nữ này tên là Diệp Hinh Ngọc, cô ta đã kết hôn, thừa dịp chồng đang ở bộ đội, cô ta bèn lén lút vụng trộm, bị nhà chồng và nhà mẹ đẻ đuổi ra khỏi nhà, nên ở đây quyến rũ đàn ông lừa tiền. cô ta vì ghen tị mà ngăn cản em gái mình thi đại học.” Cát Ích Dân khàn giọng hô to: “Quê của cô ta là nhà họ Diệp thôn Trang Trấn, huyện Bạch Hà, thành phố Trường Lĩnh, tỉnh Thục Xuyên, mọi người có thể đi điều tra, cả thôn đều biết những chuyện mà cô ta đã làm.”

Bên tai Diệp Hinh Ngọc như nổ ầm ầm, trừng mắt nhìn Cát Ích Dân đang la to với vẻ mặt khó tin.

Cát Ích Dân vui vẻ cười toe toét, quay người bỏ chạy. Người phụ nữ này tâm địa độc ác, lại có chút tiền, lỡ như làm gì hắn, thì hắn cũng không lầm gì được cô a ấy, cho nên hắn chuẩn bị rời khỏi Bằng Thành đi chỗ khác xem sao, mới thở phào nhẹ nhõm rời đi. Diệp Hinh Ngọc ngoại trừ quyến rũ đàn ông thì làm gì có bản lĩnh gì, khách sạn này là khách sạn tốt nhất thành phố, những người sống trong đó đều là những người giàu có, có lẽ đùi mới được Diệp Hinh Ngọc ôm cũng ở chỗ này, cho nên hắn hủy hoại thanh danh của cô ta, để cô ta không thể leo lên cành cao.

Trừng mắt nhìn bóng lưng Cát Ích Dân chạy trốn, Diệp Hinh Ngọc muốn ăn thịt người, trong khách sạn có nhiều nhân viên phục vụ và nhiều khách như vậy, liệu Lý Bang Hoa có biết hay không, nếu biết, thì cô ta phải giải thích như thế nào để che giấu điều đó.

Diệp Hinh Ngọc hoảng sợ quay người lại, đột nhiên vẻ mặt trắng bệch, con ngươi co rút lại, giống như bị dội một thùng nước đá.

Anh em Lý Bang Hoa và Lý Bang Diệu đứng đó, Lý Bang Hoa ngẩn người.

Trái tim của Diệp Hinh Ngọc chìm xuống như bị trói vào một tảng đá.

Bốn người Thiệu Dương ngồi trong xe cũng có chút sững sờ, bọn họ vừa ăn xong đang định rời đi, không ngờ lại nghe được nội dung bùng nổ như vậy. Họ ngẩn ngơ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, thì ra là thế, khó trách hai chị em nhìn nhau chẳng khác gì người lạ.

Diệp Hinh Ngọc cũng không biết cô ta quay lại phòng như thế nào, cô ta muốn giải thích, nhưng Lý Bang Hoa hoàn toàn không cho cô ta cơ hội này, đã bị Lý Bang Diệu kéo đi, Lý Bang Hoa không có phản kháng, thậm chí cũng không hỏi vết thương trên mặt cô ta.

Diệp Hinh Ngọc cầm gối lên và ném ra ngoài: “‘Cát Ích Dân, anh là đồ súc sinh!”

Diệp Hinh Ngọc vô cùng tức giận, thấy cái gì là đập cái đó, chửi ầm lên: “‘Đàn ông không có một ai tốt, đều là lũ chó đẻ, đều là tên khốn!”

Sau khi trút giận, tâm trạng tức giận khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, ngồi ở trên sàn nhà lộn xộn, Diệp Hinh Ngọc run rẩy tự tay châm cho mình một điếu thuốc, không ngừng tự nhủ, không có chuyện gì. Không phải chỉ là một người đàn ông sao, không có Lý Bang Hoa thì có Trương Bang Hoa Vương Bang Hoa, chắc chắn cô ta có thể tìm thấy một người có ý định đi đến thành phố Hồng Kông, cùng lắm thì lại nhập cư trái phép.

Nghĩ như vậy, Diệp Hinh Ngọc dần dần bình tĩnh lại, rít một hơi thuốc sau, gọi điện thoại cho anh Long, để hắn ta giúp cô ta tìm Cát Ích Dân, dám gây sự với cô ta, cô ta sẽ giết chết hắn, sau đó lại hỏi những chuyện khác sắp xếp như thế nào?

“Tối hôm kia có một đợt hàng ra biển.” Đầu bên kia điện thoại, anh Long trả lời, bản thân hắn ta không làm chuyện mua bán người này, một là sợ phiền phức hai là không có bản lĩnh, dòng nước này quá sâu. Thế nhưng vì tiền, hắn ta đã liên hệ với nhà tiếp theo thay Diệp Hinh Ngọc trong ngành này, để kiếm một khoản phí ở giữa.

Cuối cùng một chuyện cũng suôn sẻ, Diệp Hinh Ngọc nở một nụ cười hiếm có: “Biết ngay anh Long là người có bản lĩnh.”

Anh Long mỉm cười: “Cô phải dụ người này ra ngoài, cô ấy ra bên ngoài đều có bạn đồng hành, chỗ đông người, không có cách nào hành động được.”

Đôi mắt của Diệp Hinh Ngọc chuyển động: “Không thành vấn đề.”

Cúp điện thoại,Diệp Hinh Ngọc đứng dậy, lấy một chai rượu từ quầy rượu, rót một ly và uống cạn, cảm thấy một luồng khoái cảm mãnh liệt phát ra từ tận đáy lòng, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

... Ngôn Tình Xuyên Không

Sau khi đi du lịch về, A Ngư và Chu Cần vừa nói vừa cười đi vào khách sạn, Thiệu Dương đi ở phía sau với khoảng cách không gần cũng không xa.

Họ không chơi với nhau mỗi ngày, nhưng cách một hai ngày sẽ hẹn nhau, càng nhiều người thì càng náo nhiệt, những người khác có việc, nên chỉ có Thiệu Dương đưa cô ấy trở về.

“Các em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi đây.” Còn chưa nói xong, Thiệu Dương phát hiện Diệp Hinh Ngọc đi tới, đột nhiên vẻ mặt thay đổi.

Nhìn thấy cậu ấy, vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc cũng khác thường trong nháy mắt, giả vờ bình tĩnh: “Phức Ngọc.”

Vẻ mặt A Ngư thản nhiên nhìn cô ta.

Chu Cần ngạc nhiên nhìn đôi mắt xanh của Diệp Hinh Ngọc.

Trước khi ra ngoài, Diệp Hinh Ngọc cố ý không trang điểm, cố ý để vết sẹo của mình lộ ra bên ngoài, cô ta quay mặt đi giống như xấu hổ, cố ý che đậy: “Không cẩn thận té ngã.”

Trong lòng A Ngư cười lạnh, làm lơ cô ta muốn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play