Trong lòng Diệp Hinh Ngọc đã có sự quyết đoán, lại không có người khác nhìn thấy, cô ta bèn không thừa nhận, Diệp Phức Ngọc có thể làm gì cô ta chứ: "Tự dưng chị hại em làm gì, Phức Ngọc, cho dù chị có làm gì không tốt, đắc tội em, em cũng không thể đổ loại chuyện này lên người chị được."

"Em oan uổng chị. Diệp Hinh Ngọc, em hỏi chị, túi này có phải của chị hay không?" A Ngư giơ túi Khiên Ngưu Tử trong tay lên.

Diệp Hinh Ngọc thẳng thừng phủ nhận: "Đương nhiên không phải, sao chị lại có thứ như vậy."

A Ngư: "Cho nên chị chưa từng chạm vào? Cũng không đổ nó vào sữa đậu nành."

Diệp Hinh Ngọc: "Chị không hề, Phức Ngọc, sao em có thể đổ chuyện xấu lên người chị như vậy, rốt cuộc chị làm không tốt chỗ nào, nên em mới muốn nói xấu chị như vậy."

"Diệp Hinh Ngọc, chị thật sự là cái gì cũng dám nói. Vừa rồi còn nói đây là thuốc bổ, cố ý xin từ chỗ bạn thân đem tới, cho em uống để nâng cao tinh thần, hiện tại dứt khoát không thừa nhận."

A Ngư cười lạnh, bỗng nhiên tiến lên nắm lấy tay Diệp Hinh Ngọc giơ lên: "Nếu chị chưa từng chạm qua, bột phấn trong móng tay của chị là chuyện gì xảy ra?"

Diệp Hinh Ngọc như bị sét đánh, mở to hai mắt không dám tin nhìn móng tay không biết từ lúc nào đã dính bột phấn: "Đây không phải là bột Khiên Ngưu Tử, là thứ bẩn thỉu."

A Ngư mặt trầm như nước, hất tay Diệp Hinh Ngọc ra: "Vậy tại sao chị lại hoảng thành như vậy. Diệp Hinh Ngọc, chị thật sự cho rằng người khác đều là kẻ ngốc, đến bây giờ còn nhìn không thấu là chuyện gì xảy ra sao."

Diệp Hinh Ngọc lạnh lẽo, vội vàng nhìn bốn phía, sau khi thấy rõ vẻ mặt của mọi người, nhất là mẹ Mã thì cả người như rơi xuống hầm băng.

"Tuy rằng chị là chị gái nhưng từ nhỏ đều là em nhường chị nhiều hơn. Sau đó em thi đậu trung học, chị không thi đậu, chị không thoải mái, trong lòng em biết rõ, em cũng cảm thấy mình tiếp tục đọc sách sẽ khiến chị chịu thiệt thòi, cho nên em càng nhường chị nhiều hơn. Em đã luôn muốn thi vào một trường đại học tốt, tốt nghiệp và kiếm được một công việc tốt, có thể trả lại công ơn gia đình nuôi dưỡng những năm nay. Em như thế nào cũng không nghĩ tới chị sẽ dùng thứ này hại em!"

A Ngư cầm túi giấy trong tay, thân thể vì đau lòng mà run rẩy: "Chị lại muốn hại em không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sao chị có thể tồi tệ như vậy. Diệp Hinh Ngọc, sau này chị không còn là chị của em nữa, em không có người chị ác độc như chị."

Dứt lời, A Ngư vòng qua Diệp Hinh Ngọc còn đang sững sờ tại chỗ đi vào phòng.

Mẹ Mã dùng ánh mắt khiển trách nhìn Diệp Hinh Ngọc: "Hinh Ngọc, đây là con không đúng rồi. Chị em các con cho dù có chuyện gì, nhưng con cũng không thể lấy kỳ thi đại học ra đùa giỡn, đây chính là chuyện lớn cả đời của em gái con đó."

Mẹ Mã đã tin là Diệp Hinh Ngọc muốn hại A Ngư, hai chị em ở trong thôn, em gái sinh đôi danh tiếng tốt hơn chị gái. Vả lại làm em gái thì có lý nào lại dùng loại chuyện này để bôi nhọ chị gái mình, vẫn là ở trong kỳ thi đại học của mình, đây không phải là tự mình tìm phiền toái hay sao. Trái lại, trái tim chị gái hẹp hòi, không muốn thấy em gái thi đậu đại học nên đã động tay động chân. Mẹ Mã có chút tin tưởng, nhất là phản ứng chột dạ của Diệp Hinh Ngọc, còn có đồ vật trong móng tay, khiến người ta muốn tin rằng Diệp Hinh Ngọc vô tội cũng khó.

"Con không hề, Diệp Phức Ngọc đổ oan cho con." Mặt Diệp Hinh Ngọc đỏ lên, trên người nóng lạnh luân phiên, tâm loạn như ma, sao lại biến thành cục diện này.

Mẹ Mã cúi đầu liếc mắt nhìn ngón tay cô ta.

Diệp Hinh Ngọc chột dạ nắm lấy đầu ngón tay, sau khi làm xong bèn thấy mẹ Mã bĩu môi, hai má Diệp Hinh Ngọc co rút.

Mẹ Mã giả vờ cười, nghĩ thầm cả nhà cha Diệp đều là người thành thật, sao lại xuất hiện một kẻ khác biệt như Diệp Hinh Ngọc, lại nhìn bộ dáng trang điểm lộng lẫy của cô ta, cũng không biết học được từ ai, đã lập gia đình còn ăn mặc xinh đẹp, trông chẳng phải là người đứng đắn.

A Ngư xách đồ của mình đi ra, cầm năm đồng nhét cho Diệp Hinh Ngọc: "Tiền phòng và tiền cơm." Sau đó quay đầu cười cười với mẹ Mã: "Hôm nay cảm ơn thím."

Mẹ Mã lộ vẻ đồng tình, đáng thương, ngày quan trọng lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy: "Con muốn đi đâu?"

A Ngư: "Con về ký túc xá một chuyến."

Mẹ Mã: "Vậy con mau đi đi, đừng phân tâm, thi thật tốt nhé." Lại nhìn Diệp Hinh Ngọc với vẻ mặt khó xử: "Con phải đạt thành tích thật cao."

Khóe mắt Diệp Hinh Ngọc giật giật, muốn nói điều gì đó, nhưng chuyện đã đến nước này, thật sự không biết có thể nói cái gì, trong đầu vô cùng rối bời, hoàn toàn không biết nên cứu vãn như thế nào. Cô ta không chịu nổi ánh mắt giống như kim đâm của những người ở đây, quay đầu trở về phòng đóng cửa lại.

Mẹ Mã bĩu môi: "Đừng để ý đến nó, con thi thật tốt mới là chuyện quan trọng. Thi đại học thật tốt, tức chết nó, chưa từng thấy qua người chị gái nào lại như vậy."

A Ngư cười chua xót, sau khi nói lời tạm biệt với mẹ Mã thì rời khỏi khách sạn.

Trở lại ký túc xá, không thể không bị người ta hỏi, A Ngư chỉ cười cười nói ở không quen. Trong khách sạn đó có không ít học sinh của trường. Cô tin rằng không bao lâu nữa, chuyện tốt Diệp Hinh Ngọc làm sẽ bị truyền đi rộng rãi. Có mẹ Mã ở đây, càng không cần lo lắng người trong thôn không biết, như thế cô liền yên tâm.

Nhờ mẹ Mã, hôm đó người nhà họ Diệp biết chuyện Khiên Ngưu Tử, cha mẹ Diệp đứng ngồi không yên, chạy tới huyện thành, bọn họ đến khách sạn Hồng Tinh trước, Diệp Hinh Ngọc đã trả phòng rồi.

Không gặp Diệp Hinh Ngọc, lại gặp được mẹ Mã báo tin. Mẹ Mã gọi điện thoại cho người nhà họ Diệp, một nửa là đồn chuyện một nửa là thật sự quan tâm A Ngư. Sợ cô vì chuyện này phân tâm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, cho nên muốn cha mẹ Diệp đến an ủi một chút.

Mẹ Mã cùng với mấy thí sinh khác ở lại khách sạn không có việc gì để làm, phụ huynh của thí sinh hăng say nói về chuyện buổi sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play