Nguỵ Anh Thiều cười he he, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cây cổ thụ trong sân, tựa như nhìn thấy một bông hoa.

Người nhà Lục gia đang tâm tư bay bổng tất nhiên cũng nhìn thấy Trình Yến và Nguỵ Anh Thiều, âm thầm suy nghĩ, sao bọn họ cũng tới rồi?

Lục Nhược Linh trốn sau lưng Lục Minh Viễn cũng rúc về phía sau, không muốn để bộ dạng nhếch nhác này của mình bị bọn họ nhìn thấy. Người của Nhị phòng và Tam phòng muốn hắt chậu nước bẩn tức chết lão thái thái lên người nàng ta, nàng ta bị bọn họ giữ lại rồi đánh một trận, tóc rối mà quần áo cũng bẩn thỉu. Đám người vô liêm sỉ không cần mặt mũi này, ăn bạc mà ca ca nàng ta đưa tới, vậy mà còn dám đánh nàng ta, vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ.

Trình Yến liếc nhìn mấy người Lục gia có vẻ mặt khác nhau, sau đó dừng lại trên khuôn mặt tang thương của Lục Minh Viễn, lần giằng co với Lục gia này, vô ý phát hiện Lục Minh Viễn đưa bạc đến đây, điều tra một chút, vậy mà lại biết được chỗ bạc này đều là do Tấn Dương quận chúa âm thầm cung cấp. Trước kia dựa vào Nhan cô nương, bây giờ dựa vào Tấn Dương quận chúa, Lục Minh Viễn đúng là đủ nam tính.

Trình Yến nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu, ngẫm nghĩ không biết có nên báo với An Vương một tiếng, An Vương nhất định sẽ không dễ dàng tha cho Lục Minh Viễn, suy nghĩ này đảo qua một lúc, Trình Yến tạm thời nén lại, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên trong.

Trong phòng, Cung ma ma đỡ A Ngư suy nhược đứng ở nơi cách giường một bước chân, Lục lão phu nhân trên giường giống như hồi quang phản chiếu, miệng không méo nữa, cuối cùng lại có thể nói chuyện, mặc dù phát âm không rõ nhưng vẫn có thể nghe được.

“Xin lỗi, Gia Dục, ngoại tổ mẫu xin lỗi con, xin lỗi mẫu thân con…” Lục lão phu nhân vừa nói vừa khóc: “Ngoại tổ mẫu biết sai rồi, con tha thứ cho ngoại tổ mẫu có được không?”

Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm A Ngư, dường như hai chữ tha thứ phát ra từ trong miệng bà ấy chính là sự chuộc tội của bà ấy, bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi.

Cung ma ma nhìn cũng có chút không chịu nổi.

Hốc mắt A Ngư ửng hồng, nước mắt lã chã rơi xuống, hô hấp nhất thời đình trệ, đau đớn ho khan. Nàng dùng khăn tay che miệng, trên chiếc khăn tay trắng tinh nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.

Lục lão phu nhân nước mắt nước mũi chan hoà, ánh mắt sắp tan rã, bị doạ cho toàn thân run rẩy: “Dục Nhi, Dục Nhi.”

A Ngư ho một lúc lâu mới bình ổn được hơi thở, ho được máu độc ra là tốt cho cơ thể nàng, có điều với người khác thì đây là dấu hiệu không tốt.

Lục lão phu nhân bị doạ cho hồn bay phách tán, nước mắt không ngừng tuôn rơi, vội vàng hỏi: “Con sao rồi, lang trung nói thế nào? Có thể chữa khỏi không?”

A Ngư nâng mắt, trên đôi môi trắng bệch còn dính chút máu chưa lau khô: “Ta thế nào, không phải lão phu nhân đã biết từ lâu rồi sao? Thời gian của ta không còn nhiều rồi, lão phu nhân có mãn nguyện không?”

Hô hấp của Lục lão phu nhân nhất thời ngừng lại: “Ngoại tổ mẫu sai rồi, ngoại tổ mẫu bị che tim, ta già nên hồ đồ rồi!”

Ánh nước trong mắt A Ngư loé lên, chậm rãi lắc đầu: “Lão phu nhân không hồ đồ, lão phu nhân người vẫn luôn rất tỉnh táo. Nữ nhi gả đi như bát nước hất đi, huống hồ là ngoại tôn nữ, nào có quan trọng bằng tôn tử.”

“Không phải, không phải như vậy.” Lục lão phu nhân run rẩy phủ nhận.

A Ngư cười bi thương: “Sự thương tâm và hối hận của lão phu nhân bây giờ, chẳng qua chỉ là vì phát hiện ra chỉ còn lại một giọt huyết mạch là ta, vì thế hối hận đến mức ruột gan đứt đoạn. Giả dụ Lục Minh Viễn và Lục Nhược Linh là tôn tử và tôn nữ ruột của người, người sẽ không thương tâm như thế này. Bây giờ, người nên hận ta vì đã quyên góp toàn bộ tài sản của Nhan gia cho triều đình, bức cho Lục gia khuynh gia bại sản lưu lạc khắp nơi. Người có lẽ đang xin ta và ép ta tha thứ cho mọi chuyện mà đại phu nhân đã làm, giúp đỡ huynh muội Lục Minh Viễn.”

Đồng tử của Lục lão phu nhân co rút kịch liệt, run rẩy nói: “Không phải, không, Dục Nhi, không phải như vậy.”

“Vậy sao?” A Ngư khẽ ho hai tiếng, nói một tràng này dường như là một chuyện rất phí sức với nàng: “Nhưng mọi chuyện người làm đều khiến ta nghĩ như vậy. Vì tiền đồ hư vô của Lục Minh Viễn, người liền muốn ta chết. Mấy năm nay những thứ Lục gia dùng đều là sản nghiệp của Nhan gia ta, nhưng người lại dung túng cho Lục Nhược Linh tuỳ ý ức hiếp ta, còn bắt ta chiều ý nàng ta hết mức có thể.”

Lục lão phu nhân khóc đến mức không thở nổi: “Ta sai rồi, Dục Nhi, ngoại tổ mẫu sai rồi.”

“Người nhận sai, chỉ vì ta là huyết mạch duy nhất của người, chứ không phải người thực sự cảm thấy bản thân đã sai.” A Ngư nhìn chằm chằm vào mắt bà ấy, khẽ lắc đầu: “Sự khác biệt giữa nhi tử và nhi nữ chính là lớn như vậy, lớn đến mức vì chút lợi ích của nhi tử mà có thể hi sinh tính mạng của nhi nữ, rõ ràng đều là cốt nhục mang thai mười tháng sinh ra. Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy nực cười. Người đời trọng nam khinh nữ, chuyện nực cười là, con của nhi tử không nhất định là con ruột, nhưng con của nhi nữ thì chắc chắn là con ruột, Lục gia các người không phải là ví dụ tốt nhất sao, chuyện tàn nhẫn là thay người khác may váy cưới, nực cười biết bao.”

Lục lão phu nhân bị đâm trúng vết thương chỉ cảm thấy có một mũi khoan đang đâm vào tim, đau đớn tột cùng, nước mắt đầy mặt.

Trình Yến ở bên ngoài im lặng, vậy mà lại cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý, hoàn toàn không thể phản bác. Đột nhiên lại nghe thấy bên trong vang lên tiếng ho khan đến tê tâm liệt phế, tim không khỏi hẫng một nhịp, đột ngột nghe thấy Cung ma ma kinh hô một tiếng: “Huyện chúa!”

Trình Yến nhất thời kinh sợ, nhấc chân xông vào phòng, chỉ thấy A Ngư vàng vọt khoé miệng còn vương máu đang ngã trong lòng Cung ma ma, hai cung nữ đang muốn đỡ nàng lên nhưng lại không đủ sức, suýt chút nữa đánh rơi nàng. Không phải Nhan Gia Dục quá nặng mà là nàng mặc quá dày, nàng sợ lạnh, bên ngoài quấn hết lớp này đến lớp khác, như một quả cầu.

Thấy vậy, Trình Yến không nghĩ nhiều, vươn tay bế lấy A Ngư đang hôn mê. Bước đến trước cửa, đón lấy ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của một đám người, cuối cùng cũng ý thức được không ổn. Nhưng nếu ném người xuống thì càng không ổn, vì thế dứt khoát không quan tâm đến bọn họ, cứu người trước đã.

A Ngư đang nhắm mắt giả bộ ngất nhất thời một lời khó nói hết, nàng nhìn ra lão thái thái chỉ còn lại một hai canh giờ, không muốn đưa tiễn bà ấy một đường cuối cùng nên mới giả bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play