“Lão Trình à lão Trình, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện mất mặt thế này, thanh thiên bạch nhật, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi.” Nguỵ Anh Thiều nhăn mặt nhíu mày, không ngừng phê phán: “Ngươi thích Nhan cô nương, ta có thể hiểu, nhưng sao ngươi có thể đường đột như vậy, khiến giai nhân kinh sợ rồi kìa.”

Trình Yến muốn bịt cái miệng thối không ngừng lảm nhảm này của hắn lại, hắn hiểu cái rắm. Trình Yến xoa xoa mũi, cố gắng nhớ lại hương vị thuốc ngửi được trước đó, lần đầu tiên hắn nghi ngờ về khứu giác của mình. Hắn muốn xác nhận lại lần nữa, nhưng hiển nhiên bất luận là Nguỵ Anh Thiều bên cạnh chỉ vì nắm được cái thóp nhỏ của hắn mà vô cùng kích động, hay là Công Tôn lão đại nhân đen mặt không vui bước ra đều sẽ không cho phép hắn bước chân vào căn phòng đó nửa bước nữa.

Công Tôn lão đại nhân đứng ở cửa tức đến mức dựng đứng chòm râu, ông ta vốn cho rằng Trình tiểu vương gia là người tốt, cảm thấy danh tiếng xấu xa trước kia đều là đồn đại. Bây giờ xem ra, câu không có lửa làm sao có khói chưa chắc không có nguyên nhân, trước mặt lão già còn dám bắt nạt Nhan cô nương, sau lưng còn không chắc sẽ làm loạn thế nào, quả thực khiến người khác phẫn nộ.

Thấy Trình Yến vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng, Công Tôn lão đại nhân tức đến mức lập tức đóng cửa, bước xuống bậc thang, dừng trước mặt Trình Yến.

Công Tôn lão đại nhân rít giọng khiển trách: “Tiểu vương gia, sao ngài có thể mạo phạm Nhan cô nương như vậy, quả thực quá mức xúc phạm.”

“Đúng đúng đúng, quả thực trí thức quét rác!” Nguỵ Anh Thiều ghét cay ghét đắng.

Trình Yến ngột ngạt muốn chết, nhưng lại không thể nói là ta cảm thấy mùi hương trên người Nhan cô nương rất quen thuộc, muốn ngửi lại lần nữa, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu nhẫn nhịn chịu sự khiển trách của một già một trẻ.

Trong phòng, A Ngư vừa thẹn vừa giận nghe thấy động tĩnh mơ hồ bên ngoài, đáy mắt loé lên một tia thâm sâu.

Đào Liễu liếc nàng một cái, muốn trách móc tiểu vương gia vài câu, nhưng lại không dám, đúng là không ngờ tiểu vương gia lại là một người như vậy, vậy mà nhân cơ hội để chiếm tiện nghi, không cần mặt mũi.

“Cô nương.” Đào Liễu lập tức sửa miệng: “Huyện chúa, người uống ngụm nước ấm đi, ổn định lại.” Nàng ta đứng bên cạnh còn bị động tác của tiểu vương gia doạ cho nhảy dựng, càng đừng nói đến đương sự.

A Ngư miễn cưỡng bĩu môi, nhận lấy ly trà uống một ngụm, trong đầu đều là Trình Yến, hắn ngửi mùi hương trên người bản thân. A Ngư ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi thuốc tản ra do uống thuốc quanh năm suốt tháng, sắc mặt hơi thay đổi rồi.

Vì mùi thuốc này, hắn đã nhận ra bản thân? Trước kia tiếp xúc hai lần, khoảng cách đều khá gần, đặc biệt là lần đầu tiên, về mặt lý luận thì có khả năng này.

Nhưng cũng chỉ là về mặt lý luận, trên thực tế có mũi ai mẫn cảm như vậy, mũi cún chắc.

A Ngư đổi ý trong phút chốc, không cần ngạc nhiên ngược lại lộ ra dấu vết. Mùi hương vốn đã khó giải thích, hơn nữa còn dựa vào cảm giác để xác định. Hơn nữa trôi đi trôi lại cũng đã hơn ba tháng, thiết nghĩ Trình Yến cũng không dám khẳng định. Người có tương tự vật có tương đồng, mùi hương cũng có tương tự, nàng vốn chỉ là một nữ tử khuê các yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

Trình Yến quả thực không dám khẳng định, vì thế vô cùng giằng co. Khó khăn lắm mới thoát khỏi Công Tôn lão đại nhân nhìn hắn như nhìn sắc lang, sau đó lại đuổi Nguỵ Anh Thiều xem náo nhiệt đi.

Trình Yến hồi cung bẩm báo lại với hoàng đế, không hề nhắc đến nghi ngờ của mình. Một khi hoàng đế biết bản thân nghi ngờ Nhan Gia Dục có liên quan đến vị thần y đó, hoàng đế đang phiền não vì bệnh tình của Lục hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nếu như bản thân nhìn lầm thì không sao, cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng nếu bản thân không nhìn lầm, vậy thì lớn chuyện rồi.

Rời khỏi hoàng cung, Trình Yến quay về phủ Bình Dương công chúa. Sau khi trưởng thành, hắn không còn ở trong cung nữa mà ở qua lại giữa Vũ Đức vương phủ và phủ Bình Dương công chúa.

Trình Yến nhốt mình trong thư phòng, sắp xếp lại suy nghĩ từ đầu đến cuối.

Giả sử bản thân không nhớ sai mùi hương đó, Nhan Gia Dục chính là cô nương đeo mặt nạ đó, vậy thì vấn đề tới rồi:

Một nữ tử khuê các bệnh yếu như Nhan Gia Dục, lại có được nhiều phương thuốc quý giá như vậy từ đâu?

Đơn thuốc mà lần đầu tiên nàng tới bốc thuốc vừa hay có thể giải độc trên người nàng, vậy mà còn cố tình cải trang tới quán thuốc bốc thuốc, có phải nàng đã sớm biết bản thân bị người của Lục gia hạ độc rồi không? Về những chuyện đằng sau Lục gia, nàng thực sự không biết sao?

Nàng lại làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay đưa đơn thuốc tới quán thuốc, tự nàng đưa tới, hay là có trợ lực khác? Trợ thủ đó lại là ai?

Còn nữa, Trình Yến vẫn luôn không nói cho người khác, cô nương đeo mặt nạ đưa đơn thuốc và cô nương đeo mặt nạ ra tay với hắn trong con hẻm đêm Thất Tịch là cùng một người. Trước sau chỉ cách tám ngày nên vẫn nhớ như in, ngày đó ở quán thuốc, hắn xác nhận rất nhiều lần, nhất định sẽ không nhận sai.

Thân thủ cô nương đó rất nhanh nhẹn, không có sự tích luỹ trong mười mấy năm thì tuyệt đối không thể có được kỹ năng chiến đấu thành thục thế này, nàng còn biết thay đổi giọng nói và bước đi để mô phỏng nam tử, Nhan Gia Dục học được những thứ này từ đâu?

Trình Yến nhìn chằm chằm đồ rửa bút hoa sen bạch ngọc trên bàn, ánh mắt dần dần sâu lại. Nàng đã có bản lĩnh như vậy, thì yến tiệc Quế Hoa ở An Vương phủ tháng tám, nàng thực sự không biết gì hết? Lục hoàng tử và Tấn Dương quận chúa cuối cùng thành đôi, là ngoài ý muốn, hay là do người làm? Còn cả bệnh của Lục hoàng tử, có liên quan gì đến nàng?

Nàng có nhiều đơn thuốc thần kỳ như vậy, chưa chắc đã không có vài đơn thuốc có thể tạo thành những hậu quả này.

Nàng đã có thể thần không biết quỷ không hay đưa đơn thuốc đến, thì thần không biết quỷ không hay hạ thuốc cũng sẽ không khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play