“Linh Nhi là con của ai, nó là con gái của ai?” Những ngón tay của Lục lão phu nhân suýt bấu vào vai của Bách thị, toàn bộ gương mặt của bà ấy trở nên trắng bệch.
Bách thị run như sàng trấu, thì thào: “Đại lão gia, nó là con của đại lão gia, mẫu thân, Linh Nhi là cháu gái ruột của người mà.”
Lục Nhược Linh đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vừa khóc vừa hét lên: “Mẹ, bà nội, mọi người đang nói gì vậy, sao con lại nghe không hiểu.”
“Hai người cấu kết với nhau từ khi nào, Minh Viễn và Linh Nhi có phải là nghiệt chủng của hai người hay không!” Lục lão phu nhân nhìn thẳng vào Bách thị, lồng ngực phập phồng dữ dội, hô hấp dồn dập. Chỉ cảm thấy rằng có một luồng khí đấu đá kịch liệt trong lồng ngực, làm cho lục phủ ngũ tạng của bà ấy đều bị máu thịt lẫn lộn, đau đến thấu xương.
Trong đầu có một giọng nói đang hét lên, cơ thể ốm yếu, nhưng lại liên tiếp sinh được hai đứa con khoẻ mạnh. Lục Minh Viễn và Lục Nhược Linh đều không phải dòng máu của con trưởng, thế nên Lục Mậu Điển mới đối xử tốt với hai người họ như thế, thậm chí không ngại mà hạ độc Gia Dục vì tiền đồ của Minh Viễn.
Gia Dục, Gia Dục, nếu điều này là sự thật, Gia Dục mới là máu mủ duy nhất còn lại trên đời này của bà ấy, vậy mấy năm nay bà ấy đang làm cái gì vậy, dung túng cho nghiệt chủng bắt nạt Gia Dục, thậm chí còn trơ mắt nhìn nàng suýt bị giết bởi nghiệt chủng, bà ấy còn vì nghiệt chủng mà không truy hỏi Bách thị về chân tướng sao lại sát hại con gái.
"Con đã giết Nhạn Như, tại sao con lại muốn giết nó, ta hỏi con, tại sao con lại muốn giết Nhạn Như?"
Người Lục gia lại được một phen kinh ngạc nữa, gia đình này rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu chuyện dơ bẩn nữa đây.
"Bà ngoại, người nói gì? Mẹ con là bị hại chết sao!" Sắc mặt của A Ngư trắng bệch, cảm thấy chơi vơi: "Mẹ con không phải là tự tử sao? Tại sao người lại nói mẹ con bị đại cữu mẫu hại chết?"
Bao bổ đầu cũng kinh ngạc không thôi, hắn còn chưa nói đến việc nghỉ ngờ Lục Mậu Điển và Bách thị mưu sát Nhan Lục thị, lão phu nhân của Lục gia sao lại biết được chứ?
Lục lão phu nhân như nghe thấy một tiếng "Ông" trong tai mình, không còn nghe thấy gì cả, bà ấy quay đầu lại từng chút một, khi nhìn thấy khuôn mặt không thể tin được của A Ngư, đôi mắt của bà ấy trợn tròn trong nháy mắt.
Một cơn gió thoảng đến, xuyên qua da thịt, thấu vào tận xương tủy, trái tim cũng hoàn toàn lạnh lẽo theo. Đôi môi Lục lão phu nhân run lên dữ dội, nàng muốn bà ấy giải thích thế nào đây, rằng bà ấy đã sớm biết Bách thị hại Nhạn Như sao.
“Ta không giết nó, Lục Nhạn Như không phải do ta giết, chuyện đó không liên quan đến ta!” Lông tơ Bách thị dựng đứng cả lên, mắt nổ đom đóm, gào thét thất thanh chối tội: “Ta không giết Lục Nhạn Như."
"Trung Toàn gia đã xác nhận, tám năm trước, Nhan Lục thị nhìn thấy phu nhân và Lục lão gia hẹn hò ở rừng cây ven hồ, các ngươi đã nhân cơ hội giết Nhan Lục thị rồi tạo chứng cứ giả rằng bà ấy trượt chân ngã xuống hồ. Như vậy, một lát nữa, còn xin mời phu nhân ngài và người bên cạnh ngài Bách ma ma theo chúng ta về Đại Lý Tự để hỗ trợ điều tra.” Bao bộ đầu nhìn chằm chằm vào Bách thị đang hoảng hốt đến mất hồn mất vía.
Tâm lý Bách thị hoàn toàn sụp đổ: "Không phải, ta không có giết Lục Nhạn Như, là Lục Mậu Điển, Lục Mậu Điển giết nàng, không liên quan gì đến ta, ta không có giết người!"
Cơ thể A Ngư lảo đảo, như thể bị ai đó đấm mạnh liên tục vào người.
Những người khác trong Lục gia đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Bách thị đang tuyệt vọng gào thét, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Mậu Điển đang có vẻ mặt như tro tàn.
Cơ thể Lục Mậu Điển cứng đờ, như một khối đá, không nói hay làm được gì. Xong! Mọi thứ xong hết cả rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT