Lục Nhược Linh tức giận hét lên một tiếng dừng xe khi xe ngựa đi ngang qua trà lâu Thanh Đằng, hất cằm kiêu ngạo nói: “Ta có hẹn với Tấn Dương quận chúa, các ngươi tự đi đi. Khi về không cần đón ta, quận chúa sẽ đưa ta về.”

Lục Nhược Kỳ bĩu môi, đắc ý cái gì, Tấn Dương quận chúa bị mù mắt rồi, lại có thể thân với Lục Nhược Linh, nhìn sắc mặt Lục Nhược Linh sợ bọn họ lại gần Tấn Dương quận chúa, Lục Nhược Kỳ cố ý nhảy xuống xe: “Chúng ta đi sang thỉnh an quận chúa, Dục biểu muội xuống xe đi.”

Lục Nhược Linh trợn to mắt: “Quận chúa còn chưa tới.”

Lục Nhược Kỳ vén rèm xe ra hiệu cho A Ngư xuống: “Vậy chúng ta uống trà rồi từ từ đợi.”

Nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này Lục Nhược Kỳ đã bị Lục Nhược Linh chém thành trăm mảnh.

“Phía bắc có giai nhân, độc tôn vô song, nhất cố khuynh nhân thành. Tái cố khuynh nhân quốc.” Thanh niên áo lam ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ trên lầu ba đóng chiếc quạt xếp kêu một tiếng rầm, gõ vào lòng bàn tay và khen ngợi: “Đây là quý nữ của nhà nào? Trường An, mau đi nghe ngóng xem.”

“Ngươi thật đúng là lành lặn vết sẹo thì quên mất đau đớn, thiệt thòi ăn chưa đủ sao. Nữ nhân này ta thấy đáng thương trông như ngây thơ vô hại, nhưng lại là người có bụng dạ nhất, nam nhân dùng dao giết người còn dùng cả sức lực, còn bọn họ giết người dùng nước mắt là đủ rồi.”

Thanh niên áo lam nhìn chằm chằm thanh niên áo tím đối diện: “Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi cũng từng bị tổn thương?”

Thanh niên áo tím: “...”

Thanh niên áo lam đau lòng: “Làm người không thể vì bị nghẹn mà lãng phí thức ăn, ngươi xem ta đã bị lừa rất nhiều lần rồi, nhưng ta tin trên đời này vẫn còn nhiều những cô nương tốt”.

Thanh niên áo tím: “Sau đó bị lừa một lần nữa.”

Người thanh niên áo lam: “...Đi một ngày đàng học một sàng khôn, ngươi cứ thiếu kinh nghiệm như vậy, sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”

Thanh niên áo tím: “Ta không cần ngươi lo lắng, ngươi đi mà lo lắng cho mình đi.”

Lục Nhược Linh vắt óc nghĩ cách đuổi Nhan Gia Dục và Lục Nhược Kỳ đi, tránh để các nàng lọt vào mắt xanh của Tấn Dương quận chúa, cướp đi cơ hội của mình. Khóe mắt nàng ta thấy một chiếc xe ngựa đang từ từ tới gần, chẳng phải đó là xa giá của Tấn Dương quận chúa sao, mắt Lục Nhược Linh đảo một vòng thật nhanh.

Hoa Vũ dẫn đầu xuống xe ngựa, nhìn thấy Nhan Gia Dục đứng trước cửa trà lâu thì hơi giật mình, nhanh chóng nói một tiếng với Tấn Dương quận chúa trong xe: "Quận chúa, Lục gia tam cô nương, tứ cô nương và cả Nhan cô nương đã đến rồi."

Tấn Dương quận chúa đang chuẩn bị đi ra bỗng hơi dừng lại, ổn định tâm thần, trên mặt lộ ra nét tươi cười mới đi ra. Dáng vẻ nàng ta cao gầy, làn da không trắng nõn như những nam nữ bấy giờ theo đuổi, mà có màu lúa mạch nhẹ nhàng khỏe khoắn, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, trong vẻ nhu mì có sự cứng cỏi, phát ra sức sống tươi mát và mạnh mẽ.

Vẻ ngoài của Nhan Gia Dục lại vô cùng mềm mại, lông mày cong cong như núi mùa xuân trên đôi mắt long lanh ánh nước, làm khuôn mặt có nét duyên dáng và nhẹ nhàng, làn da trắng nõn yếu ớt bị bệnh, khiến người ta sinh lòng thương yêu, nâng niu.

“Quận chúa.” Lục Nhược Linh vội vàng lên phía trước Nhan Gia Dục và Lục Nhược Kỳ.

A Ngư và Lục Nhược Kỳ cũng tiến lên hành lễ vạn phúc.

Tấn Dương quận chúa hỏi Nhan Gia Dục: "Thân thể Nhan cô nương gần đây đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

Lúm đồng tiền của A Ngư hiện lên rõ ràng: "Đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ quận chúa quan tâm."

Tấn Dương quận chúa mấp máy môi: "Ngày mồng một tháng sau, trong phủ ta sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa quế, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều khuê tú, nếu Nhan cô nương có thời gian thích hợp, có thể đến tham gia chút náo nhiệt."

A Ngư nhìn Tấn Dương quận chúa, nụ cười trên mặt nàng ta đột nhiên trở nên ngượng nghịu dưới ánh mắt của nàng, A Ngư cười nói: “Vậy đành làm phiền quý phủ.” Bữa tiệc thưởng hoa quế này là đặc biệt tổ chức cho nàng, Tấn Dương quận chúa thật sự có lòng. Trong chớp mắt vừa rồi, nàng nhớ đến Nguyễn Mộ Tình ở thế giới trước, người đã nhân danh tình yêu đích thực để làm tổn thương những người vô tội một cách trắng trợn.

Giết người cùng lắm chỉ làm họ rơi đầu, nhưng Tấn Dương quận chúa lại muốn Nhan Gia Dục sống không bằng chết. Là vì nàng ta hận Nhan Gia Dục cản trở nàng ta ở bên cạnh Lục Minh Viễn, nên nàng ta mới hành hạ như vậy. Nhưng trong lòng nàng ta vẫn cho rằng mình rất hiền lành, không đuổi tận giết tuyệt, thậm chí còn cho đó là cách đối nhân xử thế đúng mực của bề trên.

Tấn Dương quận chúa kéo kéo ống tay áo của mình: “Sao lại phiền, chúng ta hoan nghênh còn không kịp.” Sau đó quay đầu nhìn Lục Nhược Linh và Lục Nhược Kỳ: “Các ngươi cũng đến nha, ngày mai ta sẽ đưa thiệp mời đến cho các ngươi.”

Lục Nhược Kỳ khách sáo đáp lại.

Ngoài miệng Lục Nhược Linh nói được, nhưng trên mặt lại có chút không hài lòng, nàng ta cảm thấy Lục Nhược Kỳ và Nhan Gia Dục đã hưởng ké ánh sáng của mình, nếu không có nàng ta, Tấn Dương quận chúa sao có thể mời bọn họ được. Nghĩ đến ngày hai tỷ muội cùng nhau xuất hiện, bản thân không tránh được bị so sánh qua lại, Lục Nhược Linh cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa muốn bùng cháy.

“Các ngươi đang định đi chơi ở đâu à?” Tấn Dương quận chúa hỏi.

Lục Nhược Kỳ: "Chúng ta có hẹn gặp mọi người ở miếu Chức Nữ."

Lục Nhược Linh vội vàng nói xen vào: "Vậy các ngươi nhanh đi đi, bọn họ chắc đang chờ sốt cả ruột đó."

Lục Nhược Kỳ liếc nàng ta một cái, người làm chuyện mất mặt và xấu hổ này lại là đường tỷ của mình. Khinh thường thì khinh thường, Lục Nhược Kỳ vẫn nói lời từ biệt với Tấn Dương quận chúa, nàng ấy không quen biết Tấn Dương quận chúa, đứng cùng một chỗ cũng không thoải mái.

Trong lòng Tấn Dương quận chúa cũng không muốn đối diện với Nhan Gia Dục, dù sao nàng ta cũng có chút sợ bị người khác phát hiện mình làm chuyện xấu.

Hai bên tách ra trước cửa trà lâu, mỗi người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Lục Nhược Kỳ bĩu môi: "Bộ dạng nịnh bợ của tam tỷ tỷ làm ta đau cả mắt."

A Ngư chỉ cười cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play