Thiên hạ chia năm xẻ bảy, chính quyền bị chia cắt, công phạt lẫn nhau, lê dân bá tánh phải chịu đau khổ vì chiến tranh và cướp bóc. Đột Quyết năm đó bị Tạ thị đánh trọng thương thừa dịp Trung Nguyên nội loạn, nghỉ ngơi dưỡng sức hai mươi năm sau quay trở lại, không khác gì giậu đổ bìm leo.
Trải qua bảy mươi ba năm chia cắt lớn Trung Nguyên mới chào đón sự thống nhất vĩ đại, cơn ác mộng của bá tánh thiên hạ rốt cuộc cũng chấm dứt. Thà làm chó trong hòa bình còn hơn làm người trong thời loạn lạc.
Lửa than bị lật ngược đốt cháy cái gối, cái gối đốt cháy ghế thêu, ghế thêu đốt cháy màn che... Ngọn lửa càng ngày càng tùy ý.
Cái nóng do lửa thiêu đốt và khói dày đặc đánh thức Thẩm Khắc Kỷ đang chìm sâu trong ác mộng, mở mắt ra phản ứng đầu tiên của hắn ta không phải là chạy trốn, mà là hung dữ nhảy đến trên người Nguyễn Mộ Tình, bóp cổ nàng ta và liều mạng lắc: “Tiện nhân, nghiệt chủng, vậy mà ngươi dám với Lưu Hồng Huy sinh nghiệt chủng, ngươi là tiện nhân, ta bóp chết, ta bóp chết ngươi.”
Hắn ta đã không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, chỉ nhớ rõ cái loại sỉ nhục và tức giận khi bị phản bội này.
Nguyễn Mộ Tình hôn mê bất tỉnh bị hắn ta bóp cổ tỉnh lại, há miệng thở dốc, hai tay liều mạng nắm lấy tay Thẩm Khắc Kỷ, nắm đến tay đầy máu thịt, nhưng Thẩm Khắc Kỷ giống như không cảm thấy đau, hai mắt hung ác, mạnh mẽ bóp cổ nàng ta không buông tay, Nguyễn Mộ Tình dần dần thở không nổi, sợ chết như nước hồ, hoàn toàn bao phủ nàng ta.
“Phanh ——a!”
Cái tủ bị đốt và cái khung nặng nề ngã lên người Thẩm Khắc Kỷ, hắn ta buông lỏng tay ra.
Nguyễn Mộ Tình đạp lên mặt Thẩm Khắc Kỷ, tay chân cũng dùng để bò về phía trước, cửa lớn gần trong gang tấc, ánh mắt nàng ta sáng lên ánh sáng tái sinh sau kiếp nạn, đột nhiên, chân trái bị người bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.
Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ kêu to, đạp chân về phía trước, trong lúc bối rối bắt lấy cánh cửa: “Thẩm Khắc Kỷ ngươi buông tay, ta cứu ngươi, ta sẽ cứu ngươi, ngươi mau buông tay.”
“Tiện nhân, nghiệt chủng, con điếm…” Cho dù lửa đã cháy đến quần áo trên người hắn ta, mặt hắn ta vì bị lửa đốt mà đau đớn vặn vẹo giống như lệ quỷ, trong miệng Thẩm Khắc Kỷ vẫn liên tục mắng, dùng hết sức kéo Nguyễn Mộ Tình đang điên cuồng muốn bò về phía trước.
Nguyễn Mộ Tình nắm chặt lấy cánh cửa đến mức gân xanh lộ ra, móng tay bị nứt, máu thịt đầm đìa, Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ khóc rống lên: “Thẩm Khắc Kỷ, ngươi mau buông ta ra, ngươi gặp ác mộng rồi, đó không phải là thật, đó đều là giấc mơ.”
Vừa nghe được hai chữ nghiệt chủng, nàng ta đã đại khái đoán được Thẩm Khắc Kỷ cũng có giấc mơ giống với mình, nàng ta không có thời gian suy nghĩ, vì sao hai người lại cùng một giấc mơ, thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy, chạy.
Thẩm Khắc Kỷ: “Tiện nhân, nghiệt chủng, con điếm!”
Hai tay nàng ta đột ngột rời khỏi ngưỡng cửa, Nguyễn Mộ Tình bị kéo trở về, nàng ta điên cuồng đạp Thẩm Khắc Kỷ đang bị đè dưới tủ, khàn giọng thét lên: “Buông tay, buông tay đi, ngươi mau buông tay!”
Mặt Thẩm Khắc Kỷ đầy máu tươi nắm chặt lấy Nguyễn Mộ Tình không buông, quay đầu cười với nàng ta: “Không phải ngươi nói yêu ta sao, vậy chúng ta cùng đi chết đi.”
Bình phong đang cháy đổ về phía Nguyễn Mộ Tình, đè nàng lên trên mặt đất, Nguyễn Mộ Tình thét lên chói tai.
Bị thiêu chết?
Nghe được tin tức này A Ngư nhíu mày, kiếp trước Tạ Uyển Dư tự thiêu mà chết, kiếp này, Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình bị chôn vùi trong biển lửa.
Một lần uống, một miếng ăn, đều là định trước.
A Ngư ậm ừ cho qua chuyện, người tới thấy thế, nhẹ nhàng lui xuống.
Nếu đã chết, ân oán kia đến đây chấm dứt. Còn về việc thu thập xác chết, nàng không ném đi là đã rộng lượng lắm rồi. Năm đó Tạ Uyển Dư bị nhốt lại đau khổ cầu xin Vinh Vương phủ, thả nàng ra ngoài để nhặt hài cốt người nhà, người một nhà này lại không để ý ân nghĩa mà nhắm mắt làm ngơ.
Vinh Vương phủ trước đây bây giờ là Quy Đức Hầu phủ là vây cánh của Lưu thị nên phải chịu trách nhiệm, bản thân còn lo không xong, có ai thay bọn họ nhặt xác, còn tùy thuộc vào vận may của bọn họ.
A Ngư nhẹ nhàng thở dài một hơi, hoàn toàn loại hai người này ra khỏi đầu. Nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải quan tâm, Tạ gia công hạ Kinh Thành, nhưng cục diện quần hùng chia cắt vẫn chưa chấm dứt, Trung Nguyên đại địa vẫn rời rạc như cũ.
Trải qua mười năm, Tạ thị trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng thống nhất Trung Nguyên, chiến tranh chấm dứt, Tạ thị lập quốc hiệu là Tề, định đô Trường An.
Mười năm nay, A Ngư đâm đầu vào trong y học, hơn một nữa tướng sĩ trên sa trường chết là vì vết thương nhiễm trùng, nếu cấp cứu đúng cách, có thể tối đa hóa số người thương vong.
Nàng bồi dưỡng rất nhiều nữ đại phu nữ dược sư, đa số là nữ tử yếu đuối. Khi đàn ông lên chiến trường, chỉ có nữ tử mới có thể đứng ra gánh vác những công việc này, hơn nữa nữ tử cẩn thận chu đáo hơn nam tử, thích hợp với những công việc này hơn. Cho dù là đạo sĩ cũng không có lời nào để nói, trừ phi hắn ta muốn bị người ta chỉ vào mũi mắng mình lãng phí tính mạng tướng sĩ.
Trên đời này có thêm một đại phu, có nghĩa là bớt đi một bệnh nhân bị chậm trễ.
Khi nữ tử có thể tự đứng vững càng ngày càng nhiều, thì rất nhiều chuyện trong tiềm thức sẽ thay đổi.
Nữ nhân phải một dạ đến già, trượng phu chết, nếu không có nhi nữ trung trinh, nếu có nhi nữ thì thủ thân như ngọc cho đến chết, tái giá là bất trung bất trinh đối với vong phu, đại nghịch bất đạo. Nữ tử bị hòa ly chắc chắn là không đứng đắn, tuyệt đối không được. Một đền thờ trinh tiết, đã hại biết bao nhiêu nữ tử vô tội.
Nhận thức chung về mùi hôi thối như vậy, cũng nên thay đổi, có thể thay đổi đến bước nào thì nàng không biết, cứ cố gắng hết sức.
“Công chúa nương nương.” Tiểu cô nương mập mạp giống như đạn pháo nhỏ xông tới.
A Ngư bắt lấy nàng, nhéo lên khuôn mặt mập mạp mềm mại của nàng.
Tiểu cô nương cười để lộ ra một hàm răng kê trắng tinh tế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT