Bên trong Vinh Vương phủ cũng là người ngửa ngựa lật, tin tức truyền về, Vinh Vương Phi không dám tin mà lắc đầu:

"Chắc chắn có hiểu lầm, chắc chắn có hiểu lầm."

Vinh Vương lại vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không nên ôm hy vọng với nghiệt tử kia, lúc trước hắn nên bóp chết tên nghiệt chướng này, kẻo rước họa vào thân.

"Người đâu, lấy danh thiếp của ta." Hắn muốn đi Tông Nhân Phủ phế truất Thế Tử, một người đạo đức bại hoại như vậy, làm sao có thể làm Thế Tử Vinh Vương phủ bọn họ.

Vinh Vương Phi sợ hãi cả kinh, trong nháy mắt rơi lệ: "Vương gia!"

Vinh Vương hung tợn chỉ Vinh Vương Phi: "Câm miệng! Ta nói rồi, nếu nó lại gây ra chuyện xấu gì, cho dù ngươi đụng đầu chết trước mặt ta cũng vô dụng. Ngươi nói thêm một câu, ngay cả ngươi ta cũng hưu, ngươi có tin hay không!"

Chống lại ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào của Vinh Vương, Vinh Vương Phi tựa như bị người ta dùng búa nặng nề đập vào người, bà ta thét chói tai một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Chờ Vinh Vương Phi tỉnh lại, Vinh Vương đã từ Tông Nhân Phủ trở về. Nếu nói giữa Thẩm Khắc Kỷ và Tạ Uyển Du, còn có thể miễn cưỡng nói chỉ là sự thiếu đạo đức cá nhân.

Lần này, Thẩm Khắc Kỷ trộm cắp văn chương của người khác, còn không biết liêm sỉ mà lấy đó trưng cầu danh lợi cho mình, làm mất hết nhân phẩm đạo đức.

Hắn ta còn lấy "Thấm Viên Xuân Tuyết" kính dâng lên cho Hoàng Đế, đây chính là đại tội khi quân.

Vinh Vương đã dâng tấu chương thỉnh tội, hiện giờ muốn giết muốn chém hắn liền tuân theo, chỉ cầu không liên lụy đến Vinh Vương phủ bọn họ.

Vinh Vương Phi mới nghĩ đến tội khi quân lại hoa mắt chóng mặt, nhéo mạnh vào lòng bàn tay đến suýt nữa nhìn thấy máu, dưới cơn đau, bà ta nắm chặt tay Bạch ma ma đứng lên.

Một canh giờ sau, Vinh Vương Phi đến biệt trang, vừa tới gần liền thấy bên ngoài biệt trang một vòng thị vệ đang canh giữ, là người của Vinh Vương.

Vinh Vương Phi lắc đầu, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo, bà ta vốn có ý niệm để nhi tử lập tức rời khỏi kinh thành để trốn tránh, tuyệt đối không ngờ Vinh Vương lại không chút để ý đến tình phụ tử, tuyệt đường lui.

Vinh Vương Phi vừa hận vừa đau, một đường chạy tới Đinh Lan Uyển, lại không để ý tới vẻ mặt quái dị của thị nữ canh cửa viện, trực tiếp đi vào bên trong.

Thấy rõ động tĩnh trong phòng sững sờ tại chỗ.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, bàn ghế giá sách ngã trái ngã phải, ly tách bình hoa vỡ vụn trên mặt đất.

Nguyễn Mộ Tình nằm trên mặt đất giống như một con búp bê rách, cả người đầy vết thương.

Mà Thẩm Khắc Kỷ dựa vào góc tường gần cửa sổ, trên người dính vết máu, hai mắt đờ đẫn không hề tức giận.

Ngực Vinh Vương Phi bỗng dưng đau đớn, suýt nữa không đứng vững được, không quản vết thương chồng chất trên người của Nguyễn Mộ Tình, còn thở là được, bà ta sai người khiêng nàng ta xuống.

Vinh Vương Phi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tâm tình nhi tử không tốt, Nguyễn Mộ Tình đụng phải họng súng. Trong lòng cũng cảm thấy cục diện ngày hôm nay, nữ nhân này cũng phải gánh vác hơn phân nửa trách nhiệm, bị đánh đáng đời.

"Phục Lễ?" Vinh Vương Phi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, đau lòng nước mắt tuyệt vọng lăn xuống, cho đến bây giờ, bà ta cũng không biết nên làm cái gì mới tốt. Tiền đồ của nhi tử thật sự xong rồi, thậm chí còn không biết người phía trên sẽ hạ xuống trừng phạt như thế nào.

Tròng mắt Thẩm Khắc Kỷ giật giật, nhìn thấy Vinh Vương Phi một trận bi khổ dâng lên trong lòng: "Mẫu phi."

Giọng nói của hắn ta trở nên khàn khàn vì tiếng gầm gừ.

Lọt vào trong tai Vinh Vương Phi, nhất thời ruột gan đứt từng khúc, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

"Phụ vương vứt bỏ ta rồi, phải không?"

Không đợi Vinh Vương Phi trả lời, hắn ta khổ sở cười hốc mắt dần dần trở nên ẩm ướt: "Ta thật đúng là một đứa con đê tiện, phụ thân hận không thể giết chết ta."

Vinh Vương Phi lại nhịn không được, khóc rống thất thanh, con của bà ta sao lại gặp số kiếp như vậy!

Hai mẹ con rơi lệ, Nguyễn Mộ Tình bên kia được bế xuống để bôi thuốc ở phòng khác cũng đang khóc, vết thương bôi thuốc đau đến cả người nàng ta co rút một chút, đau đến cả người toát mồ hôi lạnh, mồ hôi kích thích miệng vết thương, một vòng tra tấn mới bắt đầu...

Trước mắt Nguyễn Mộ Tình từng đợt đen, đau đến hôn mê bất tỉnh, lại lập tức bị đau tỉnh lại, mười ngón tay nắm chặt chăn trắng bệch, cũng không biết đã qua bao lâu, đau đớn dần dần giàm bớt, có lẽ là đau đến chết lặng.

Lý trí của nàng ta khôi phục lại một chút minh mẫn, khi nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong căn phòng đó, cô đột nhiên cảm thấy từng tấc da thịt trong cơ thể mình lần nữa bị đâm thủng.

Tên điên Thẩm Khắc Kỷ kia, tên biến thái kia. Đã có lúc nàng ta thật sự cho rằng mình sẽ bị hắn ta tra tấn đến chết.

Nguyễn Mộ Tình rùng mình một cái, ảnh hưởng đến vết thương, lại là một trận đau đớn.

Nguyễn Mộ Tình cắn chặt răng, Thẩm Khắc Kỷ bây giờ hận nàng ta.

Lo âu cắn móng tay, đầu óc xoay nhanh, tròng mắt cũng không ngừng chuyển động. Chỉ cần Thẩm Khắc Kỷ còn muốn làm nam nhân thì không thể giết nàng ta, nhưng nàng ta không muốn ở lại bên cạnh hắn ta nữa, nhớ tới bộ dáng dữ tợn vặn vẹo của hắn ta, nàng ta từ trong xương tủy phát lạnh. Tình cảm của Thẩm Khắc Kỷ đối với nàng ta không còn bao nhiêu, thậm chí có thể không còn một chút nào, chỉ có oán hận, hiện tại giữ lại nàng ta chính là lấy nàng ta làm công cụ tiết dục. Lưu Hồng Huy, trong mắt Nguyễn Mộ Tình tỏa ra ánh sáng hy vọng, chỉ cần nhìn thấy hắn, cho dù là chất vấn khinh bỉ, nàng ta còn có cơ hội tranh giành. Cho dù không thể ở lại bên cạnh hắn, cũng phải tận lực cầu hắn nể tình ân cứu mạng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play