Khóe miệng A Ngư khẽ nhếch lên, người nam tử vừa nói chính là cháu trai của Lữu Đại Nho, tuổi còn trẻ nhưng lại rất có tài văn chương, đang thay Lữ Đại Nho cân nhắc về tập thơ bị “bỏ sót” kia.
Thẩm Khắc Kỷ hai tay sau lưng không khỏi run lên, sắc mặt cố gắng giữ bình tĩnh, trong mắt lộ ra một tia không vui: “Lữ công tử nói như vậy là có ý gì?”
“Đúng vậy, Lữ lão thất, ngươi như thế chẳng phải đã biết mà vẫn cứ cố hỏi sao!”
Thanh niên áo tím bị tài hoa của Thẩm Khắc Kỷ mê hoặc nhìn Lữ Thất Lang, nói với vẻ bất mãn. Bọn họ đã nói rõ từ đầu rằng chỉ có thể sử dụng tác phẩm của bản thân, làm không được sẽ tự phạt ba chén.
Vẻ mặt Lữ Thất Lang vô cùng nghiêm túc, sau khi nhận được tập thơ từ tay của tổ phụ, hắn phấn khích đến quên ăn quên ngủ, ngày đêm đọc mà không cầm được nước mắt. Nếu không phải triều đại thay đổi liên tục, sách Nho bị đốt tận mấy lần, tập thơ có một không hai như vậy sao có thể bị chôn vùi xuống dưới đất, đáng tiếc những tác giả tài hoa tuyệt thế này lại không được thiên hạ biết đến.
Nhìn qua, thấy mấy câu thơ quen thuộc, càng về sau xem được càng nhiều, Lữ Thất Lang lập tức ngẩn người.
Sáu tháng trở lại đây, Thẩm Khắc Kỷ đột nhiên nổi lên trong giới văn chương, đồng thời, vị thiếp thất của hắn ta cũng trở nên nổi tiếng. Tuy rằng cảm thấy phẩm tính của bọn họ khá trơ trẽn, nhưng Lữ Thất Lang cũng thừa nhận tài hoa của hai người, hắn còn nghĩ có phải do sự thay đổi lớn đột ngột nên họ đã tỉnh ngộ hay không. Xuyên suốt lịch sử, các thi nhân vĩ đại cũng đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời của họ.
Mãi đến khi hắn tìm thấy tác phẩm của Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn di nương trong cuốn sách này, hắn mới chợt nhận ra. Nếu nói rằng những lời thơ hoàn chỉnh là do đối phương cố ý thêm vào, nhưng lời thơ chỉ có một hai câu thì phải giải thích thế nào? Thẩm Khắc Kỷ hai người chỉ làm được một hai câu, hỏi lại cũng chỉ nói cảm nghĩ nhất thời, không có phần sau.
Họ đầy những lời dối trá, rõ ràng là họ đã lấy được các chương của sách cổ ở một nơi nào đó, lại trơ trẽn biến nó thành của riêng. Đã đoán trước Thẩm Khắc Kỷ sẽ không bỏ qua dịp tết Thượng Tị này, hắn đã có sự chuẩn bị khi đến đây, chỉ để vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn ta ngay tại chỗ, trả lại cho tác giả một sự công bằng, và diệt trừ mấy phần tử cặn bã.
Lữ Thất Lang nhìn thẳng Thẩm Khắc Kỷ bằng ánh mắt nghiêm túc: “Thế Tử Vinh Vương, thật tình cờ mười hôm trước ta đã đọc được bài “Xuân Giang Vãn Cảnh” của ngươi, ta cũng may mắn được biết câu thơ thứ hai tiếp theo, “lưỡng lưỡng quy hồng…”
Lữ Thất Lang đọc to lên, rồi từ lấy ra một quyển sách do hắn tự chép lại, bình tĩnh lật tới trang “Huệ Sùng Xuân Giang Vãn Cảnh Nhị Thủ”, rồi đưa cho mấy người bạn bên cạnh.
Những người xung quanh không khỏi duỗi đầu nhìn xem, sau đó lập tức kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Khắc Kỷ.
Thẩm Khắc Kỷ mở to hai mắt, nhưng đồng tử đột nhiên co lại, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, Lữ Thất Lang đang nói gì vậy, hắn ta, hắn ta nghe không hiểu. Chỉ cảm thấy bên tai ù ù, đầu óc trống rỗng.
“Có phải sơ ý bị lưu lạc ra ngoài không?”
Người từng thán phục tài hoa của Thẩm Khắc Kỷ cẩn thận nói một câu, xuất khẩu thành thơ thật sự không dễ, cho nên nhiều bài thơ nói là làm tại chỗ nhưng thật ra đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ cần là do mình làm thì không sao cả.
Một người chỉ vào cuốn sách và hét lên: “Mọi người nhìn xem: ‘Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương’ (Sắc trắng vài phân mai kém tuyết, hương thơm một bậc tuyết nhường mai).”
Đây cũng là tác phẩm của Thẩm Khắc Kỷ, lúc đó hắn ta chỉ làm được một câu.
Người này liền đọc to câu trước đó ra.
Lúc này, người nói giúp cho Thẩm Khắc Kỷ cũng sửng sốt.
Hết câu này đến câu khác, những câu thơ hay của Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình “làm” ra đều được đọc lên, họ còn đọc ra cả phần hoàn chỉnh còn lại và tác giả. Rồi cả những bài thơ hoàn chỉnh mà họ đã “làm” trước đây, chẳng hạn như “San Cư Thu Minh” và “Mai Hoa” cũng được tìm ra.
Nếu chỉ có bài thơ hoàn chỉnh, còn có thể miễn cưỡng thuyết âm mưu một chút. Nhưng những bài thơ dở dang kia lại được hoàn thành trước mặt mọi người, liền mạch tự nhiên không chê vào đâu được, mọi người có mặt ở đây đều đã quen thuộc với thơ văn, trong lòng đã có kết luận.
Hết bài thơ này đến bài thơ khác xuất hiện, vẻ mặt Thẩm Khắc Kỷ méo mó không biết vì sợ hãi hay vì kinh ngạc, trên trán hắn ta lấm tấm mồ hôi lạnh, nghiến răng, toàn thân run rẩy, toàn thân như rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương.
Lữ Thất Lang nghiêm giọng nói: “Tập thơ này là do một vị nghĩa sĩ không muốn tiết lộ danh tính đã trao tặng, người này nói đây là một cuốn cổ thư không còn nguyên vẹn, hắn tình cờ có được, không chịu được việc để nó cứ như vậy bị thất truyền nên người này hy vọng tổ phụ của ta và Phương Đại Nho Khổng Đại Nho, tam lão có thể giúp bổ sung vào những chữ còn thiếu sót, sau đó cho in ấn quảng bá nó, để lại cho muôn đời sau.
Thẩm Khắc Kỷ, ngươi là người đọc sách, vậy mà lại đi lấy tác phẩm của người khác làm của mình, trắng trợn công khai lừa thiên hạ để lấy tiếng tăm, thật là sỉ nhục văn nhân!”
Thẩm Khắc Kỷ bị vạn người nhìn, mạch máu như muốn vỡ tung, trái tim bị nỗi sợ hãi bóp chặt, ba ngàn sợi tóc dựng đứng, những lời bàn tán ù ù như hóa thành mũi tên sắc bén, xuyên thấu tim gan.
“Thế mới bảo tại sao lại đột nhiên trở nên hiểu biết, khi trước hắn ta từng có chút tài năng, nhưng cũng không lợi hại như vậy, thì ra là hắn ta nhặt được cuốn sách cổ đó.”
“Chả trách phong cách của hắn ta lại thay đổi lớn như vậy, uyển chuyển phóng khoáng hạ bút thành văn.”
“Ta đã nói rồi mà, một người có nhân phẩm kém như vậy làm sao có thể viết được những bài thơ hay thế kia!”