“Ngay trước mặt ta, ngươi lại dám sủng thiếp diệt thê như vậy, ngươi đã ngấm ngầm khiến Uyển Dư chịu bao nhiêu ấm ức!”
Tạ Sùng Sơn túm lấy áo của Thẩm Khắc Kỷ, lại đấm một quyền, trên khóe miệng hắn ta đã chảy máu: “Nếu ngươi thương tiểu thiếp của ngươi như vậy, thì sau này cứ đi theo nàng ta, Tạ gia chúng ta không muốn dính líu gì đến ngươi nữa.”
Đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Tạ Sùng Sơn, cả người Thẩm Khắc Kỷ phát lạnh, nhịn không được nhìn A Ngư.
A Ngư bi thương nhìn hắn ta: “Thẩm Khắc Kỷ, hòa ly đi, ta sống như vậy đủ rồi, cũng mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa. Năm mười bảy tuổi ta gả đến Vinh Vương phủ các ngươi, vừa vào cửa mới biết được bản thân ngươi bị bệnh kín, ta chưa từng oán trách một câu, cũng không hề nói một chữ với nhà mẹ đẻ. Sau này người ngoài nói chúng ta không có con, đều là nói ta không có con còn ghen tuông, sau lưng ngươi ta khóc bao nhiêu lần, ngươi có biết không? Thậm chí ngươi còn không biết gì cả. Vì thể diện của ngươi, ta cam chịu nhận hết mọi chỉ trích. Chưa từng nói một lời, ta trở thành nữ nhân ghen tuông nổi tiếng toàn kinh thành.
Cho đến năm ngoái, ngươi uống rượu hoa, bại lộ bệnh kín, ngươi làm trò cười cho toàn kinh thành, ta có nói qua là muốn bỏ ngươi đi không? Nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế nào, ngươi và người phụ nữ này làm bậy, lại khiến ta trở thành trò cười của mọi người. Rất nhiều người nói với ta ngươi không phải là một người tốt, hòa ly đi, nhưng ta vẫn không nghĩ đến việc rời đi.
Bởi vì ngươi thích nên ngươi không thể rời xa nàng ta, vì vậy ta mới bóp mũi để nàng ta vào cửa. Ngày đầu tiên kính trà, nàng ta mặc một bộ quần áo màu đỏ đến bái kiến ta, ta trừng phạt nhẹ một chút, nhưng lại khiến ngươi đau lòng. Để nàng ta vào cửa, hai người nói chuyện yêu đương, ngâm thơ vẽ tranh, ta đều nhịn.
Cho đến hôm nay, nàng ta muốn đẩy ta xuống ao hại chết ta, ta tức giận đánh nàng ta hai cái, ngươi không phân biệt rõ đúng sai đã xông tới, trước mặt mọi người vì một thiếp thất mà mắng ta. Bếu ở đây không có nhiều người như vậy, có phải ngươi định đánh luôn ta phải không.
Nàng ta muốn hại ta chết, nhiều người đều thấy rõ ràng, nhưng ngươi thì sao? Ngươi nói là hiểu lầm, ngươi muốn chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nếu đây đều là hiểu lầm, sao ta dám ở lại vương phủ này của các ngươi, không chừng ngày nào đó ta chết như thế nào cũng không biết.”
Mọi người ở đây nghe được, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Tạ Uyển Dư vô cùng yêu thương Thẩm Khắc Kỷ, nhưng cuối cùng Thẩm Khắc Kỷ lại vong ân phụ nghĩa, hắn ta lo lắng cho tiểu thiếp kia như thế nào, mọi người có thể thấy rõ, rõ ràng là sủng thiếp diệt thê.
Trong nhà người khác sủng thiếp diệt thê là tội lớn, huống chi là Thẩm Khắc Kỷ, Tạ Uyển Dư còn có ơn rất lớn hắn ta.
Miệng Thẩm Khắc Kỷ đầy máu, khuôn mặt nóng bừng, giống như có hàng ngàn con kiến đang bò ở dưới da.
Tạ Sùng Sơn nghe được thì nghiến răng nghiến lợi, liên tục đánh Thẩm Khắc Kỷ, từng quyền đều đánh vào da thịt. Năm đó, tên khốn này ân cần tốt bụng, khiến tất cả mọi người cho rằng hắn ta là người tốt, gả tiểu muội cho hắn ta. Như thế nào cũng không nghĩ tới tên này lại là một tên mặt người dạ thú như vậy.
“Phục Lễ, Phục Lễ!” Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ kêu to: “Sẽ đánh chết người, các ngươi mau giữ chặt hắn lại!”
A Ngư: “Nguyễn di nương, bụng của ngươi không đau nữa sao!”
Sắc mặt Nguyễn Mộ Tình lập tức đỏ ửng lên.
A Ngư quay đầu nhìn về phía Từ phu nhân, phụ thân bà ta từng là viện trưởng Thái Y Viện. Từ phu nhân học được y thuật từ phụ thân của mình, thường xuyên giúp những phu nhân cô nương quen biết xem những bệnh bất tiện của phụ nữ, rất có tiếng.
“Phiền Từ phu nhân bắt mạch cho nàng ta.”
Tất nhiên Từ phu nhân sẽ không từ chối, Nguyễn Mộ Tình kháng cự theo bản năng.
Tạ Uyển Dư khẳng định nàng ta không mang thai, nàng thì biết y thuật gì chứ, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Ở đây Nguyễn Mộ Tình không có khả năng chống cự, nha hoàn đè Nguyễn Mộ Tình lại. Từ phu nhân nắm tay bắt đầu bắt mạch, sau ba lần cẩn thận xem xét, nói không sờ được hỉ mạch.
“Các ngươi cùng một giuộc với nhau!”
Nguyễn Mộ Tình căm hận kêu lên.
Từ phu nhân nhăn mặt: “Ta đã bốn mươi tuổi, không dám tự cho mình là người cao minh, nhưng vẫn có thể sờ được hỉ mạch một cách chính xác.”
Dưới ánh mắt chắc chắn của Từ phu nhân, Nguyễn Mộ Tình cảm thấy lạnh lẽo: “Thời gian quá ngắn, ngươi xem không ra, ngươi xem không ra, ta có, ta có mang thai hay không chính ta còn không rõ ràng sao.”
Khuôn mặt Từ phu nhân hoàn toàn tối sầm lại, theo suy nghĩ của bà ta, Nguyễn Mộ Tình muốn dùng cái bụng của mình để thoát tội mưu hại chủ mẫu. Nên hạ quyết tâm muốn vạch trần nàng ta, bèn hỏi nàng ta lần quỳ thủy cuối cùng là khi nào, lại hỏi các triệu chứng của nàng ta.
Khóe miệng Từ phu nhân nhếch lên, giọng điệu chắc chắn: “Nếu là trong vòng một tháng, thì có khả năng không xem được. Nhưng dựa theo những gì Nguyễn di nương nói, thì bây giờ ít nhất cũng phải bốn mươi ngày, ta tuyệt đối sẽ không chuẩn đoán sai. Xem kỹ mạch của ngươi, lại phù hợp với chứng mang thai giả, một số nữ nhân rất muốn có con, sẽ xuất hiện các triệu chứng khi mang thai.”
Nguyễn Mộ Tình ngây ra như ngỗng, mang thai giả, trong thời hiện đại nàng ta đã nghe nói qua. Nếu tất cả mọi thứ là giả, vậy những gì nàng ta vừa làm tính là cái gì, nàng ta lấy cái gì để làm bùa hộ mệnh? Lập tức cơ thể giống như rơi vào hầm băng, vẻ mặt như tro tàn.
Vinh Vương Phi vội vàng chạy đến tình cờ nghe được đoạn này, trong lòng vui vẻ cực kỳ. Bà ta đã biết là xảy ra chuyện gì, nếu là thật sự mang thai, bà ta thật không biết phải làm sao với Nguyễn Mộ Tình mới tốt, nhưng bây giờ không mang thai, thì mọi chuyện lại dễ hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT