Thấy bọn họ đã hạ quyết tâm, Tiêu lão phu nhân càng tức giận hơn: “Các ngươi làm như vậy là muốn ép Quân Nhi phải chết! Sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ sao về Quân Nhi, con bé sao có thể sống yên ổn nữa? Sau ngần ấy năm nuôi nấng, ngươi thật sự có thể tàn nhẫn như vậy sao.”

Tĩnh Hải Hầu lại nói: “Làm gì có chuyện? Đưa con bé đi nơi khác, sắp xếp một thân phận mới, hai năm nữa lại tìm cho con bé một gia đình giàu có, lúc xuất giá trong phủ sẽ thêm của hồi môn. Mọi thứ trong viện cũng sẽ thuộc về con bé, đủ để con bé sống mấy đời không cần phải lo cơm ăn áo mặc.”

Tiêu lão phu nhân không dám tin nhìn chằm chằm Tĩnh Hải Hầu: “Ngươi muốn đưa Quân Nhi đi! Ngươi nuôi nấng Quân Nhi mười ba năm, huyết thống là giả, nhưng tình cảm là thật, sao ngươi có thể đành lòng chứ?”

“Không đành lòng cũng phải đành lòng.”

Tĩnh Hải Hầu kinh ngạc nhìn Tiêu lão phu nhân:

“Nếu vô ý bế nhầm, tiếp tục nuôi dưỡng cũng không sao, cứ coi như có thêm một đứa con gái. Nhưng phu thê Chu gia cố ý hại chúng ta cốt nhục phân ly, còn ngược đãi đứa nhỏ. Chúng ta không trút giận lên Quân Nhi đã là nhìn vào tình cảm bao nhiêu năm nay rồi. Đưa con bé rời khỏi đây là để nó không phải hứng chịu những lời đồn đại, bắt đầu lại từ đầu. Mẫu thân, chúng ta đối xử với con bé đã là tận tình tận nghĩa rồi.”

Tiêu lão phu nhân không nói nên lời, sắc mặt liên tục thay đổi, đột nhiên đứng dậy: “Nếu muốn đưa con bé đi thì đưa luôn cả ta đi cùng, nếu cái nhà này đã không chứa nổi tổ tôn bọn ta thì bọn ta đi là được chứ gì. Như Ý, thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về Dương Châu.”

“Mẫu thân!”

Tĩnh Hải Hầu cảm thấy đau đầu.

Du thị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu lão phu nhân đang làm càn làm quấy, chẳng những không cho phép đưa Tiêu Nhã Quân đi, còn được voi đòi tiền yêu cầu huỷ án.

Vì Tiêu Nhã Quân lão phu nhân có thể làm bất cứ giá nào, đến cả mặt mũi cũng không cần.

Tĩnh Hải Hầu không chịu được nước mắt của mẫu thân, bèn ngậm miệng.

Du thị cười lạnh lùng một tiếng, vung tay áo bước đi. Phụ mẫu thân sinh của Tiêu Nhã Quân đã vì Tiêu Nhã Quân mà bí quá hoá liều, Tiêu lão phu nhân đã vì Tiêu Nhã Quân mà không màng phải trái. Con gái của bà ấy lại chỉ có một mình bà ấy.

Trên mặt Tiêu lão phu nhân hiện lên vẻ áy náy và bối rối, trong lòng bà ta biết yêu cầu của mình rất vô lý, nhưng bà ta không thể thể khoanh tay đứng nhìn Quân Nhi bị huỷ hoại.

Đợi khi đứa nhỏ kia trở về, bà ta chắc chắn sẽ bù đắp cho con bé.

Trong lòng Tĩnh Hải Hầu cũng không thoải mái, vốn dĩ trong lòng cũng có chút thương hại Tiêu Nhã Quân, nhưng sau khi Tiêu lão phu nhân làm ầm ĩ lên thì chút thương hại đó đã vơi đi mấy phần. Tiêu lão phu nhân luôn miệng nói Tiêu Nhã Quân đáng thương vô tội, nhưng con gái ruột của ông ấy và Du thị mới là người đáng thương vô tội nhất.

Sau khi an ủi Tiêu lão phu nhân xong, Tĩnh Hải Hầu mới cáo từ rời đi.

Như Ý lo lắng: “Lão phu nhân, Hầu gia và phu nhân hình như không được vui?”

Tiêu lão phu nhân ấn ấn vào huyệt thái dương đang bị đau, than thở một tiếng: “Nếu không phải bọn họ quá nhẫn tâm, ta đâu cần phải làm đến mức này.”

Bà ta một đống tuổi rồi mà còn phải làm ầm ĩ như vậy, không phải là do bọn họ đã ép buộc sao?

Tiêu lão phu nhân than thở với Như Ý: “Không phải do bọn họ tự tay nuôi nấng, nên cũng không đau lòng, nói bỏ là bỏ. Quân Nhi chỉ là một đứa trẻ, trong chuyện này con bé chẳng làm gì sai cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play