Vinh Vương Phi gật đầu, nhưng không cho Thẩm Khắc Kỷ nhìn thấy Nguyễn Mộ Tình ngay, hoàn cảnh của Nguyễn Mộ Tình có chút thê thảm, Vinh Vương Phi không muốn cho nàng ta dùng khổ nhục kế, dụ dỗ con trai thương hại nàng ta hơn.
Trong thời điểm then chốt này, Vinh Vương Phi phải xử lý việc nạp thiếp. Trước tiên bà ta đến chỗ Nguyễn gia để đề cập việc này với họ, nhưng người Nguyễn gia trong lòng không đồng ý. Nguyễn Mộ Tình bị bắt quả tang gian dâm, cả kinh thành đều biết chuyện xấu hổ này. Nguyễn lão gia hận không thể dùng dây siết cổ nàng ta, sạch sẽ, ít nhiều gì cũng vãn hồi được một chút thanh danh. Nhưng Vinh Vương Phi bằng cách nào đó đã bắt được thóp của Nguyễn gia, Nguyễn gia chỉ biết nhéo mũi chấp nhận.
Nguyễn Mộ Tình vừa mới khôi phục đã nhìn thấy Thẩm Khắc Kỷ. Nhưng hắn ta vừa bước tới đã bị tát một cái, Thẩm Khắc Kỷ bị đánh sửng sốt.
“Thẩm Khắc Kỷ, ta mù rồi nên mới yêu chàng.”
Nguyễn Mộ Tình thật sự hối hận, không phải nàng ta không có người nào ái mộ, mà vì khuôn mặt này, nàng ta đã chọn trúng Thẩm Khắc Kỷ, nhưng làm sao nàng ta biết được đây là một hố lửa khổng lồ chứ.
Nàng ta không muốn làm thiếp, sau này vĩnh viễn không thể đổi đời, cho dù có làm sủng thiếp thì cũng không có gì thay đổi, về danh phận mãi mãi luôn thấp kém hơn một bậc, đứa con do nàng ta sinh ra cũng sẽ thấp kém hơn người khác một bậc.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện xảy ra giữa nàng ta và Thẩm Khắc Kỷ, nàng ta còn làm ra một chuyện xấu xí như vậy thì ngoài Thẩm Khắc Kỷ ra còn ai muốn nàng ta nữa.
Vinh Vương Phi còn nói rằng nếu nàng ta không chịu vào Vinh Vương phủ, Nguyễn gia sẽ kết liễu nàng ta để bảo toàn thanh danh.
Nàng ta còn có thể làm gì nữa, nàng ta chỉ có thể làm thiếp!
Nguyễn Mộ Tình đánh Thẩm Khắc Kỷ điên cuồng, trút mọi sợ hãi, tức giận, oán hận và bất mãn về tương lai mà nàng ta chịu đựng trong suốt ba tháng qua lên người hắn ta.
Thẩm Khắc Kỷ không né tránh, hắn ta hiểu được sự kiêu hãnh của Nguyễn Mộ Tình, nàng ta tài mạo song toàn, nếu không phải vì hắn ta, nàng ta hoàn toàn có thể tìm được chốn khác tốt hơn, là hắn ta đã làm lỡ cuộc đời nàng ta.
...
Một tháng sau, Nguyễn Mộ Tình được một chiếc kiệu nhỏ màu hồng khiêng vào Vinh Vương phủ qua cổng phụ, bởi vì không phải là chuyện hãnh diện gì nên làm rất khiêm tốn, giống như một tên trộm.
Nguyễn Mộ Tình ngồi trong hôn phòng vắng vẻ lạnh lẽo, hốc mắt ướt át vì tủi nhục, vô số lần nàng ta tưởng tượng về hôn lễ của chính mình, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ như thế này.
Thẩm Khắc Kỷ đầy áy náy, thương hại nhưng cũng có một sự an tâm khó diễn tả, cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại. Ngày hôm đó bị bắt gian tại trận đã để lại một nỗi ám ảnh khó quên trong lòng hắn ta.
Dưới sự an ủi của Thẩm Khắc Kỷ, Nguyễn Mộ Tình khẽ mỉm cười rúc vào lòng hắn ta. Một tháng này, nàng ta đã hiểu ra, điều duy nhất nàng ta có thể dựa vào bây giờ chính là người nam nhân này. Chỉ cần nàng ta có thể vững vàng nắm giữ trái tim Thẩm Khắc Kỷ, sinh ra một đứa con trai, sớm muộn gì cũng có một ngày Vinh Vương Phi hay Tạ Uyển Dư cũng phải nhìn sắc mặt của nang ta mà sống qua ngày.
Căn phòng với tấm màn màu đỏ này rất ấm áp, mà Hứa Trắc Phi vẫn đang bị cấm túc ở một căn phòng khác lại nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Chuyện đã đến nước đó rồi nhưng Tạ Uyển Dư vẫn không hòa ly với Thẩm Khắc Kỷ, thậm chí còn đồng ý nạp thiếp. Thẩm Khắc Kỷ này đã cho nàng ăn phải thứ canh gì mà khiến nàng mê mẩn đến mức đó.
Không chỉ có Hứa Trắc Phi khó hiểu mà những nữ thân quyến từng có giao hảo với Tạ Uyển Dư nghe nói Thẩm Khắc Kỷ muốn nạp thiếp, người thiếp này còn là Nguyễn Mộ Tình nên sớm đã không nhịn được đến hỏi A Ngư.
Nàng có phải đã đọc “Nữ Tắc” và “Nữ Giới” đọc đến mức trở nên ngu ngốc?
Nụ cười của A Ngư nửa chua nửa đắng: “Nguyễn cô nương đã vì Thế Tử mà trao thân, nếu như không nạp nàng ta, há chẳng phải sẽ ép nàng ta vào chỗ chết sao? Sao có thể đành lòng được chứ!”
Ai không đành lòng, đương nhiên không phải là sự không đành lòng của người làm thê tử, chỉ có thể là Thẩm Khắc Kỷ không đành lòng!
Những nữ thân quyến đến an ủi, nghĩ đến trượng phu của mình bên trái là di nương, bên phải là thông phòng, lập tức trong lòng cảm thấy buồn rầu, những chuyện này chỉ nam nhân được mở miệng, nào có chỗ cho nữ nhân bọn họ từ chối.
Nhưng mà Thẩm Khắc Kỷ làm sao có mặt mũi nào học theo người khác? Tình cảnh của hắn ta như thế nào trong lòng hắn ta phải biết. Vừa mới giống một nam nhân là bắt đầu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thà rằng cứ mãi bị bệnh cho rồi.
An ủi A Ngư xong, vừa ra khỏi cửa đã phê bình Thẩm Khắc Kỷ với người khác rằng hắn ta đứng núi này trông núi nọ, vong ân phụ nghĩa.
Ngọn nến đỏ cháy hết, trời đã rạng sáng.
Nguyễn Mộ Tình trang điểm chỉnh tề đi theo Thẩm Khắc Kỷ đến Cẩm Phương Các, kính trà cho A Ngư.
Vừa vào cửa đã thấy sắc mặt A Ngư hơi thay đổi, Nguyễn Mộ Tình với vẻ mặt quyến rũ như vừa trải qua một cuộc ân ái. Trong lòng nàng ta thoải mái cực kỳ, nàng là chính thất thì đã sao, chẳng qua chỉ là đồ trang trí dùng để trưng bày mà thôi. Cả đời này không nhận được sự sủng ái của nam nhân, chỉ có thể làm một xử nữ già! Chăn đơn gối chiếc, đêm đến khó chịu vô cùng.
Thẩm Khắc Kỷ cũng nhận thấy thần sắc của A Ngư có vẻ khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nàng không thích Nguyễn Mộ Tình.
“Quần áo của ngươi thật đẹp.”
Giọng điệu của A Ngư mang hàm ý không rõ.
Thẩm Khắc Kỷ ngơ ngác nhìn Nguyễn Mộ Tình, hôm nay nàng ta mặc một bộ quần áo màu đỏ gấm, rất tươi sáng.