Đan Dao vốn không có tên, nàng là một gốc sen hồng trong hồ Dao Quang.

Hồ Dao Quang nằm ở núi Côn Lôn, truyền thuyết rằng tiên trên trời đánh rơi một cái trâm ngọc, vừa hay rơi vào trong hồ nước này, hồ Dao Quang liền hiện ra bảy màu sáng quý mỗi khi mặt trời mọc, là cảnh lạ nhân gian.

Nhắc tới cũng lạ, mặt hồ Dao Quang rộng chừng mười dặm, nhưng không thấy con cá hay cây cỏ nào sống trong đó, quả thật là chuyện lạ.

Đan Dao vốn cũng không sinh ra ở trong hồ Dao Quang này, chỉ là ngày đó một đạo sĩ cưỡi hạc đi ngang qua hồ, bóc đài sen rồi ném xuống. Hạt sen chạm vào nước bùn đáy hồ liền nảy mầm, dần dần trưởng thành thành một gốc sen hồng.

Cây sen hồng này chính là Đan Dao.

Có lẽ là do tiên khí của nước hồ Dao Quang vô cùng có linh, sen hồng dần dần lớn lên nở hoa mà không thấy héo tàn, xinh đẹp đứng ở trong nước hồ, ngày lại qua ngày.

Không biết qua bao nhiêu năm, bông hoa sen rốt cục sinh ra linh trí.

Lại không biết qua bao nhiêu năm, đạo nhân cưỡi hạc trở lại chốn cũ, kinh ngạc phát hiện trong cái hồ không cá sống không sinh cỏ lại sinh trưởng một đóa sen hồng.

Đạo nhân bấm ngón tay tính toán, không khỏi mỉm cười: "Không ngờ ta và ngươi lại có loại duyên phận này."

Hắn vung phất trần lên, vung xuống một vệt sáng vàng, đặt sen hồng ở giữa vầng sáng. Sen hồng xòe cánh hoa ra, màu sắc dường như càng trở nên kiều diễm động lòng người.

Đạo nhân thu ánh sáng lại nói: "Nếu ngươi đã sinh linh trí vậy ta sẽ đặt cho ngươi cái tên." hắn trầm tư giây lát, "Gọi là Đan Dao thế nào?"

Sen hồng tuy có linh trí, nhưng không cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ đành nhận cái tên đạo nhân ban tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play