Mười một ngày, nghỉ trước một ngày, hắn nói với tôi muốn trở về gặp cha mẹ, tôi nói được.

Hắn hỏi tôi muốn cùng đi hay không, tôi nói không cần, tôi cùng bạn bè đi Tam Á chơi.

Tôi đang nói dối, tôi vốn chỉ muốn sống hòa thuận cùng hắn ở nhà bảy ngày.

Tôi mỉm cười, rồi giúp hắn thu dọn hành lý và cùng hắn mua quà tặng người thân. Tôi lại mỉm cười đưa hắn ra sân bay và vẫy tay cùng nói lời tạm biệt khi hắn sắp kiểm phiếu.

Về đến nhà tâm tình của tôi chập chờn, tôi đi kiểm tra đồ vật của hắn, thật sự là cái gì cũng mang đi, tôi gần như có thể nói với mình có hắn trong nửa năm nay thực ra cùng lắm chỉ là một giấc mơ. Tỉnh mộng, bên trong thế giới của tôi đương nhiên sẽ không còn có hắn.

Ngay sau đó, tôi lại bắt đầu một cơn ác mộng, ác mộng đã không còn có hắn, cùng một giấc mơ, cùng một nỗi đau, tâm trạng của tôi giống như bị ác thú gặm nhấm.

Thực ra, mỗi ngày hắn đều gọi điện thoại cho tôi đúng giờ, nói cho tôi biết, hắn có việc rất bận, dự tính muốn trở về muộn một chút, tôi hỏi dạo này thế nào, có ăn cơm thật ngon hay không.

Trong tiềm thức, tôi tự nói với mình hắn sắp trở về, tôi như không có chuyện gì sảy ra, trả lời hắn: Biết rồi, vậy anh tự mình cận thận một chút, trở về gọi điện thoại cho tôi để tôi ra sân bay đón anh.

Mười bốn ngày, cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.

Mười bốn ngày rất dài và rất chậm.

Mười bốn ngày tôi ăn hai mươi gói mì ăn liền, mười hai quả trứng gà, uống mấy phích nước nóng và còn lại uống bia trong tủ lạnh.

Mười bốn ngày bên trong tôi xuất hiện hai cánh cửa, nhưng đều là đồ bỏ đi.

Ông chủ nhắc nhở tôi không đi làm nữa thì sẽ xào tôi, tôi cúp điện thoại làm hắn không vui, suy nghĩ có nên dọn nhà không.

Ông chủ của hắn hoảng hốt gọi điện thoại cho tôi hỏi tại sao hắn lại đột nhiên từ chức mà không đến công ty báo cho mọi người biết một tiếng, như vậy rất phiền toái, tôi kiên nhẫn lắng nghe trước khi cúp, nghĩ thầm, hắn thực sự sẽ không về nữa.

Trước khi đi hắn có mang theo hộ khẩu gốc, phía trên đó ghi quê quán "Bắc Kinh" từ trước tới nay chưa từng thay đổi qua.

Cả đời này tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ muốn đi Bắc Kinh, tôi căm hạn cái thành thị kia, tôi căm ghét chốn phồn hoa cùng chốn thu hút.

Nếu như tôi còn thanh xuân.

Nếu như còn có, vậy tôi dứt khoát đi lang thang, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm gì thì làm, thật tốt.

Có thể đi Thanh Hải, đi Tây Tạng, đi Thượng Hải làm việc, đi thám hiểm Chuẩn Cát Nhĩ, nghe có vẻ rất hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play