Tôi rõ ràng là một người Bắc Kinh đi đến những thành thị khác của Trung Quốc để định cư và tính đến sự nghiệp xa vời, bởi tôi hiểu rõ là tôi không muốn ở lại Bắc Kinh.
Nếu ở lại Bắc Kinh, chúng tôi có thể vĩnh viễn không thể sống cùng nhau, sự việc này chúng tôi cần phải dấu người nhà của hắn, thân thích, bạn học, bạn bè, hàng xóm.. Tôi không muốn quá nhiều người biết, điều này làm cho tôi mệt mỏi rã rời, và từ từ sẽ giết chết tình yêu của chúng tôi.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, dường như đã sắp đặt trước, bây giờ chỉ còn lại một lối thoát.
Thế là vào một buổi tối nào đó, tôi ước hẹn với hắn sau khi tốt nghiệp thì tạm thời thuê một căn nhà trọ, đặt tất cả mọi thứ xuống, ý nghĩ trong đầu khiến tôi vô cùng lo lắng, cuối cùng tôi quyết định nói cho hắn biết, tôi đã có hôn ước với con gái của chủ tịch Công ty Thâm Quyến, rất nhanh sẽ kết hôn, nếu như hắn không thể từ bỏ Bắc Kinh được, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là chia tay.
Tôi nói rất chậm, rất bình tĩnh, nhưng chỉ có tôi mới biết được trong lòng bất an như có tiếng sấm kinh người, cũng chỉ có tôi mới biết được móng tay đã đâm vào trong thịt đau đớn và cũng chỉ có tôi mới biết được để duy trì vẻ bề ngoài bình thường tôi đã tốn bao nhiêu tâm sức.
Trong quá trình tự thuật con mắt tôi mấy lần tối đi, vì lẽ đó, từ đầu đến cuối tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn ra sao khi đang nghe tôi nói chuyện.
Hắn luôn luôn hút thuốc, hút rất dữ dội. Tôi nói xong mới phát giác cuống cuồng sặc. Hắn thì trốn ở trong khói mù, rất lâu không lên tiếng.
Hắn không nói gì để chúng tôi chờ đợi thời gian dài dằng dẳng đến gần kề tuyệt vọng.
Hắn cuối cùng cũng dụi tắt điếu thuốc, nặng nề ở trong cái gạt tàn thuốc nắn đến mấy lân. Ta đem lòng mình nói ra khỏi cổ họng, rõ ràng hắn phải cho ta một câu trả lời.
"Cậu.. Ít nhất cậu làm như vậy thật quá ích kỷ. Cậu biết cha mẹ, bằng hữu thân thích của tôi đều ở đây, cội nguồn của tôi ở đây, cậu như vậy mà yêu cầu tôi hơn nữa trước đó không cùng tôi bàn bạc đã muốn đi Thâm Quyến thật sự là.. Quá ích kỷ".
Lòng đang chìm xuống, tôi chỉ muốn nắm lấy rễ cây cọng cỏ để cứu mạng, tôi không muốn chết chìm.
"Được.. Nhưng mà tôi cũng đã rời khỏi nhà rời khỏi cội nguồn, hơn nữa, cho dù tôi ở lại Bắc Kinh, tôi cũng ở nơi khác, chúng ta cùng đi Thâm Quyến không phải là khá công bằng sao? Một người đàn ông lão luyện trông coi nhà làm gì?"
Tôi nói năng lộn xộn, làm sao cũng không có cách nào thay đổi ánh mắt thâm trầm lạnh giá kia, tôi hoảng rồi rối loạn, tôi bắt đầu chỉ trích hắn 'Không có lòng dạ', mắng hắn 'Vẫn coi là đàn ông sao', nguyền rủa hắn 'Cả đời nát ở Bắc Kinh được rồi!'"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT