Đây là câu chuyện khi Công và Thụ mới bắt đầu hẹn hò.
Với tư cách là một chàng tiên nhỏ xinh xắn đẹp đẽ từ trong ra ngoài thì Công hẳn phải uống sương sớm mà lớn lên, mặc dù không ảo đến mức ấy, nhưng cũng không kém là bao.
Thụ hiếm khi thấy hắn ăn đồ có khẩu vị nặng, hành gừng tỏi các kiểu ngửi thấy thôi cũng khiến hắn chau mày. Tự nhận bản thân là một người bạn trai tri kỷ, nên mỗi lần hẹn hò Thụ đều dẫn Công đi ăn đồ thanh nhã nhạt vị.
Một tối nọ hẹn hò xong, Thụ đang định mở cửa vào nhà thì phát hiện di động và ví tiền để quên ở nhà Công, cậu thấy quãng đường không quá xa, nên tính quay lại nhà Công lấy đồ.
Khi đến trước cửa nhà Công, Thụ thành thạo lấy chìa khóa dự bị để ở dưới thảm chân ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, một mùi hương vô cùng khó tả đập vào mặt, nồng tới nỗi mắt Thụ híp cả lại.
Cậu ho khan hai tiếng, vừa lấy tay che mũi vừa hỏi: “Cưng à, chuyện gì vậy, bồn cầu bị tắc sao?”
Công không trả lời cậu, chẳng qua trong phòng khách truyền tới tiếng va chạm sột soạt, nghe như là có người đang hốt hoảng thu dọn gì đó.
Thụ cau mày, đi nhanh vào xem thì thấy khóe mắt và môi Công đo đỏ như thể bị cay đến vậy. Sau khi xác nhận thân thể Công không bị sao xong, tầm mắt Thụ mới rơi xuống chiếc bàn sau lưng Công, trên đó là một bát bún đang ăn dở, nước dùng ngập đầy dầu ớt, mùi vị y hệt mùi cậu ngửi thấy khi mới vào cửa.
Công hốt hoảng, mắt chớp lia lịa nói: “Anh… anh cứ thể giải thít!”
Vừa rồi Thụ vào nhanh quá, Công vội vàng nuốt nốt chỗ thức ăn còn nóng vào miệng, từ đầu lưỡi đến cổ họng đều bị nhiệt độ cao bao trùm, làm hắn không nói năng lưu loát được.
Thụ chớp mắt một cái, nghĩ đến lời hắn mới nói, lực tay trên vai Công mạnh thêm mấy phần.
Cậu im lặng hai giây, sau đó nói: “Há miệng cho em nhìn trước đã.”
Công ngoan ngoãn thè một đoạn lưỡi ra, hơi ngước đầu lên, khóe mắt vốn đỏ hoe lại như được bôi thêm một lớp phấn, trong mắt còn vương chút ánh nước long lanh.
Sau khi kiểm tra xong thấy không có gì đáng ngại, Thụ mới ngồi xuống cạnh Công hỏi: “Sao trước đó không nói thích ăn những thứ này.”
“Anh cũng phải duy trì hình tượng của bản thân chứ! Hơn nữa ăn đồ nặng mùi hơi thở sẽ khó ngửi lắm.”
Ánh mắt Công đảo loạn, dáng vẻ chột dạ không thôi.
Thụ thở dài: “Trước mặt người khác thì thôi, nhưng ngay cả em mà cũng không định nói ra sao?”
Công nghe ra tiếc nuối trong lời nói của Thụ, vội vàng lắc đầu một cái: “Anh sợ em muốn chia tay với anh!”
“Em là loại người sẽ vì chuyện anh thích ăn bún ốc mà muốn chia tay với anh sao?” Thụ vừa tức vừa buồn cười, nhìn Công lý sự lại không khỏi mềm lòng, “Thật ra em cũng thích ăn mấy thứ này, còn thích ăn sầu riêng nhất đấy.”
Mắt Công sáng rực lên nói: “Vậy lần sau chúng ta không cần ăn đồ thanh đạm nữa, chẳng có mùi vị gì sất!”
“Được.”
“Cũng không muốn ăn đồ Nhật nữa, thật ra anh không thích sashimi đâu ~”
“Được.”
“Sau này mỗi tuần ăn lẩu hai lần nhé, anh biết một chỗ ăn ngon cực.”
“Không được, dạ dày anh không chịu nổi hai lần một tuần đâu, hai tuần một lần thôi.”
“Ài, đành vậy…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT