*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Editor: Thuyên thèm bún đậu mắm tôm quá nè

*Beta: Trôi

_______________________________________

Đoạn đường này dẫn đến siêu thị, cho nên không chỉ có học sinh năm nhất đang huấn luyện quân sự mà còn có học sinh cuối cấp đi ngang qua, mọi người nhìn thấy cảnh này đều dừng lại hóng hớt.

Hiện trường im lặng một cách chết chóc.

"Ờm..." Lâm Dĩ Mạt lùi về phía sau hai bước, dùng kỹ thuật diễn xứng đáng được trao giải Oscar để diễn ra vẻ kinh ngạc, ngượng ngùng rồi lại hoang mang: "Đội trưởng, đừng làm vậy, tôi thật sự không tức giận đâu mà."

Phì.

Tiếng cười phát ra từ Triệu Ngôn Đường, sau khi cười thành tiếng, cậu ta mới nghĩ đến việc đối phương là nữ, mình cười như vậy thì trông có vẻ mất phong độ quá, thế nên cố nén lại.

Chu Vũ Mi sau khi nghe thấy những lời của Lâm Dĩ Mạt mới nhận ra mình đang làm cái gì. Ngay lập tức, đầu óc cô ta trống rỗng. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cười, Chu Vũ Mi nghĩ ngay rằng Giang Tự đang cười mình, cả người như thể bị sét đánh từ trong ra ngoài, hận không thể tìm cái khe chui xuống.

Nhưng trên mặt đất thì làm gì có cái khe nào.

Xấu hổ cực độ khiến cô ta chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên, lập tức đứng lên, xoay người chạy như điên.

Mãi đến khi chạy đến một nơi không vắng vẻ, Chu Vũ Mi mới dừng lại, cô ta khom lưng chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, đầu óc trống rỗng dần rõ ràng trở lại.

Sau khi khôi phục lại nhịp thở, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy quá nhanh của cô ta gần như vặn vẹo.

Chắc chắn là Lâm Dĩ Mạt dùng thủ đoạn nào đó, làm mình đột nhiên mất khống chế quỳ xuống! Hại mình mất thể diện trước mặt Giang Tự!!!

Mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!

Gia đình của Chu Vũ Mi chỉ thuộc tầng lớp lao động bình thường nhất, tình cờ quen được Thẩm Giai Giai, cũng gặp những người bạn khác của nhỏ. Cô ta là người có gia cảnh kém nhất trong số họ, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với đám người đó, sở dĩ có thể lọt vào vòng bạn bè của Thẩm Giai Giai chỉ đơn giản là vì có tài lấy lòng người khác.

Sau này Chu Vũ Mi biết được sự tồn tại của Lâm Dĩ Mạt từ họ, nếu không có dì Thẩm, Lâm Dĩ Mạt chỉ là một con nhỏ nông dân nhà quê hai lúa. Dù rằng Thẩm Giai Giai có chán ghét Lâm Dĩ Mạt thật, nhưng không phải nó cũng được thơm lây, sống trong căn biệt thự cao cấp, học ở trường quý tộc sao?

Càng tiếp xúc với nhóm bạn của Thẩm Giai Giai, cô ta càng hiểu rõ về khoảng cách giàu nghèo, càng không khỏi cảm thấy ghen ghét Lâm Dĩ Mạt.

Rõ ràng là xuất thân giống nhau, nhưng nó lại may mắn được vào Thẩm gia, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với mình.

Không ngờ rằng có một ngày cô ta sẽ tiếp xúc trực tiếp với Lâm Dĩ Mạt ― ngày thi đầu vào, Chu Vũ Mi đã nhận ra Lâm Dĩ Mạt ngay.

Cô ta đã lâu không được Thẩm Giai Giai gọi đến chơi cùng, cũng không biết nhiều về chuyện của Thẩm gia, khi biết Lâm Dĩ Mạt và mình đều tham gia kỳ thi tuyển sinh Tam Trung, Chu Vũ Mi cực kỳ khó hiểu.

Sao Lâm Dĩ Mạt lại đến Tam Trung? Không phải nó nên tiếp tục học cấp 3 ở trường quý tộc Saint Galan sao?

Thẩm Giai Giai nói với mấy đứa bạn rằng Lâm Dĩ Mạt là người hầu của mình, gọi thì đến đuổi thì đi, nhỏ ở đâu Lâm Dĩ Mạt sẽ ở đó.

Cho nên... Lâm Dĩ Mạt đến Tam Trung, có thể là bị Thẩm gia đuổi đi chăng?

Sau kỳ thi, Chu Vũ Mi muốn hỏi Thẩm Giai Giai để xác nhận, nhưng không liên lạc được với nhỏ, sau đó cô ta hỏi những đứa bạn khác của Thẩm Giai Giai, vài đứa nói là có khả năng là vậy, còn lại trả lời là không biết.

Mặc kệ như thế nào, đây vẫn là chuyện khiến Chu Vũ Mi rất vui.

Cô ta và Lâm Dĩ Mạt cùng học ở Tam Trung. Theo một nghĩa nào đó, họ đang có cùng xuất phát điểm. Cô ta đã có sẵn một kế hoạch trong đầu: Tìm cơ hội tới gần Lâm Dĩ Mạt, giả vờ làm bạn với cô rồi tìm mọi cách đè bẹp cô trên mọi phương diện.

Tuy rằng việc Lâm Dĩ Mạt được vào lớp thực nghiệm khiến cô ta không vui, nhưng khi nghĩ lại, như vậy càng dễ cho việc tiếp cận cô. Nhưng khi nhìn thấy đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết của Lâm Dĩ Mạt, lại cả những ánh mắt nhìn trộm của các bạn nam trong lớp, Chu Vũ Mi phát hiện, bản thân không thể giả vờ thân thiết muốn kết bạn với Lâm Dĩ Mạt, cô ta không làm được!

Chu Vũ Mi ghét Lâm Dĩ Mạt.

Ghét vận may của cô, ghét vẻ ngoài của cô. Sống ở Thẩm gia, Thẩm gia giàu như vậy, chắc chắn Lâm Dĩ Mạt được dùng mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất, đi spa đắt tiền nhất... toàn đắp tiền trên mặt thôi!

Điều Chu Vũ Mi không ngờ tới là Lâm Dĩ Mạt vậy mà đạt điểm tối đa trong bài thi đầu vào!

Rõ ràng là cô ta mới là người muốn đè bẹp Lâm Dĩ Mạt, sao bây giờ lại thành Lâm Dĩ Mạt đè bẹp cô ta chứ?!

Theo lời của Thẩm Giai Giai, tính cách Lâm Dĩ Mạt yếu đuối nhát gan, là kiểu người rất dễ khống chế.

Chỉ cần để mọi người thầm bàn tán, thay đổi nhận thức với Lâm Dĩ Mạt trước thì tốt rồi, nhất là các bạn nam.

Đặc biệt là Giang Tự!

Chu Vũ Mi và Giang Tự học cùng trường cấp 2, cùng một lớp, dùng trăm phương nghìn kế để biết được Giang Tự không học ở Nhất Trung danh tiếng mà học Tam Trung, nên cô ta cũng đăng ký Tam Trung, biết Giang Tự chắc chắn sẽ vào lớp thực nghiệm, Chu Vũ Mi liều mạng ôn tập, quyết chí phải vào được lớp thực nghiệm.

Có công mài sắt có ngày nên kim, cô ta đã làm được.

Trong tiết học tự giới thiệu bản thân, lúc Chu Vũ Mi giới thiệu mình học trường cấp 2 nào, người trong lớp nhanh chóng biết cô ta và Giang Tự học cùng trường cấp 2, hơn nữa còn học cùng lớp, thậm chí có không ít nữ sinh còn cố ý tới hỏi cô ta chuyện về Giang Tự.

Chu Vũ Mi thích cảm giác này.

Có vẻ như cô ta đã mặc nhiên cho rằng mình có mối quan hệ đặc biệt với Giang Tự.

Tuy nhiên, do trực giác của con gái, Chu Vũ Mi chú ý thấy Giang Tự thật sự đã lén nhìn Lâm Dĩ Mạt vài lần.

Cô ta biết rõ là Lâm Dĩ Mạt rất đẹp, dù là nam hay nữ, nhìn thấy thứ gì đẹp hay người đẹp đều sẽ nhìn nhiều hơn vài lần, Giang Tự nhìn Lâm Dĩ Mạt nhiều cũng không có ý gì khác, đơn thuần là vì gương mặt kia của Lâm Dĩ Mạt mà thôi.

Nhưng Chu Vũ Mi vẫn sinh ra một loạt cảm xúc khủng hoảng, ghen ghét, phẫn nộ xếp chồng lên nhau.

Vì thế, cô ta bình tĩnh* tung tin Lâm Dĩ Mạt được điểm tối đa là do gian lận ra ngoài. Đây không phải lần đầu tiên Chu Vũ Mi làm chuyện kiểu như này, bởi vậy ngựa quen đường cũ, còn có thể tự loại mình ra khỏi diện tình nghi ―― ngay cả khi chuyện đi xa thì cũng không tra đến trên đầu cô ta được.

*Gốc là "bất động thanh sắc": Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.

...

Hít một hơi thật sâu, Chu Vũ Mi chậm rãi ổn định lửa giận trong lòng và mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, cô ta đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên mặt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Chu Vũ Mi lại khoác lên vẻ mặt vô hại phúc hậu, nhìn là thấy dễ chịu khi trước.

*

Bên ngoài siêu thị, Triệu Ngôn Đường nhìn theo bóng dáng Chu Vũ Mi chạy như điên cuối cùng cũng không cần nín cười nữa, cậu ta cười không dừng được: "Vờ cờ, nhỏ đó chắc là nói hoài cũng không che nổi lương tâm, cơ thể tự vận hành theo hướng thành thật xin lỗi cậu hả?"

Tiếp theo lại nói lời mà ban nãy cậu ta đã do dự không biết có nên nói hay không với Lâm Dĩ Mạt: "Vừa rồi tôi muốn nói với cậu là ba cái tin lá cải về việc cậu gian lận có thể liên quan đến nhỏ đó. Hồi trước tôi có nghe nó gọi điện thoại, nói cái gì mà "Đừng có lo, Lâm Dĩ Mạt hỏi thì cứ không thừa nhận là được", phần còn lại thì không nghe được, nhưng mà..."

Lâm Dĩ Mạt ho khan một tiếng ngắt lời Triệu Ngôn Đường, không thấy bên cạnh còn có Giang Tự sao?

Triệu Ngôn Đường lúc này mới nhớ ra còn có Giang Tự ở đây, cậu ta phấn khởi đến mức hoàn toàn quên mất người này, bạn học cùng lớp với Chu Vũ Mi thời cấp 2, còn đến siêu thị với Chu Vũ Mi, phỏng chừng có quan hệ không bình thường.

Cậu ta xấu hổ sờ sờ mũi, không ngờ Giang Tự lại lên tiếng trước, lời nói ra lại chẳng có tí liên quan gì, giống như hoàn toàn không thấy chuyện vừa xảy ra.

"Dây giày cậu tuột rồi." Là nói với Lâm Dĩ Mạt.

Nói xong, cậu lướt qua họ, đi đến siêu thị.

Lâm Dĩ Mạt cúi đầu, dây giày đúng là đã bị tuột.

Li Tâm bên chân đã sớm đuổi theo hướng Chu Vũ Mi chạy đi.

Cô ngồi xổm xuống thắt chặt dây giày.

Triệu Ngôn Đường lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi: "Nếu thật là Chu Vũ Mi bịa đặt cậu, cậu tính làm sao bây giờ?"

Lâm Dĩ Mạt nhìn cậu ta một cái.

Triệu Ngôn Đường lập tức vỗ ngực: "Cậu cứ việc sai bảo tôi, vì bạn bè dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng lòng tôi cũng sẽ không sờn."

"À." Lâm Dĩ Mạt mặt vô cảm: "Vậy bây giờ cậu mau tự đi cắm dao vào người đi."

Triệu Ngôn Đường nín thinh, xương sườn bỗng dưng thấy nhoi nhói, thức thời vung đôi chân dài lên chạy té khói.

*

Về cái drama "gian lận" này, Lâm Dĩ Mạt bảo Li Tâm đừng nói cho nhóm Lâm Tự Thu biết, tuy rằng Li Tâm không tìm được chứng cứ Chu Vũ Mi bịa đặt, nhưng nó đã xác định người tung tin chính là Chu Vũ Mi. Nó có rất nhiều biện pháp để trút giận cho cô chủ nhỏ.

Li Tâm chạy ra khỏi trường học, đi vào một siêu thị, chợt hóa thành hình người, giải trừ kỹ năng ẩn thân, lại dùng thuật che mắt giấu tai và đuôi mèo đi, thuật che mắt này không giấu được tu sĩ, nhưng mà người phàm thì chắc chắn nhìn không ra.

Đây là lần đầu tiên y xuất hiện trước mặt người phàm trên Trái Đất dưới hình dạng con người, trước đây khi ra ngoài đều dùng hình dạng mèo.

*Ở trạng thái hình người thì mình sẽ gọi Li Tâm là "y" nha, ở hình mèo thì vẫn là "nó".

Li Tâm cầm một hộp Durex trên kệ ở quầy thu ngân rồi đưa cho nhân viên. Sau khi chị gái thu ngân bắt gặp đôi mắt xanh biếc của y thì đỏ mặt, lắp bắp báo giá.

Li Tâm lấy tờ 100 tệ từ cặp sách của cô chủ nhỏ, cũng gọi là ra hình ra dạng thanh toán hóa đơn.

Sau khi trở lại trường, y cũng không biến trở lại thành mèo ―― móng mèo không tiện cầm đồ cho lắm.

Li Tâm tìm thấy nơi cô chủ nhỏ đang huấn luyện quân sự, họ đang huấn luyện cá nhân dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.

Lâm Dĩ Mạt đang đứng chờ đến lượt mình thì thình lình thấy thiếu niên xinh đẹp có tai và đuôi mèo ――

Cô kiểu: "!?"

Bé meo meo đáng yêu của cô đâu!!!

Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên cong mắt cười với cô, đi đến trước mặt Chu Vũ Mi, đặt một thứ lên vai Chu Vũ Mi.

Không ai nhìn đến, ngoại trừ cô.

... Anh ta đang làm cái gì vậy?

Lâm Dĩ Mạt nhíu mày.

Đến lượt Chu Vũ Mi.

Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi được nửa đường thì có thứ gì đó bay ra khỏi người cô ta rồi rớt xuống đất.

Có người nhắc "rớt đồ kìa".

"Cứ tiếp tục đi." Huấn luyện viên hô to, ra hiệu cho nam đội trưởng Trần Mộc Bạch đi nhặt lên.

Thoạt nhìn, Trần Mộc Bạch tưởng đó là loại khăn ướt được đóng gói lẻ, đang định cầm lên, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh trên đó, anh ta không nhịn được chửi "Đờ phắc", còn lùi về sau một bước.

Phản ứng của anh ta quá lớn, ngay lập tức thu hút các học sinh khác nhìn sang.

Ồ một tiếng, các nam sinh bàn tán sôi nổi.

Bà mẹ, đó không phải là "áo mưa" à!

"Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ là một gói khăn ướt mà thôi!" Huấn luyện viên nhanh chóng quyết định, lập tức siết chặt cái túi nhỏ hình vuông tiểu trong tay.

Khăn ướt mà trên bao bì viết chữ tiếng Anh nhãn hiệu "Durex" nổi tiếng hả?

Các nam sinh nhìn biểu cảm của Chu Vũ Mi, khỏi nói là xuất sắc cỡ nào.

Họ tận mắt thấy cái thứ này bay ra từ trên người Chu Vũ Mi.

Lại nhìn Chu Vũ Mi lần nữa, lung lay suýt đổ, sắp ngất đến nơi rồi.

...

"Cô chủ, người phàm họ Chu kia bịa đặt cô, tôi đã bôi đen hình tượng của ả rồi, chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông đó." Thiếu niên có tai và đuôi mèo tới gần Lâm Dĩ Mạt, cách nửa thước thì dừng lại, khẽ mỉm cười, không có sự mềm mại đáng yêu của mèo, mỗi một động tác đều lộ ra vài phần dụ hoặc: "Cô thích không?"

Meo meo tranh công.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play