Hồng Tôn biến mất trong nháy mắt, tốc độ Tinh Hạm tuy nhanh, nhưng vẫn có một tia hy vọng đuổi kịp.
Chuyện khác thì dễ nói, nhưng hôm nay nếu có ai muốn ngăn cản hắn giữ lại tiểu tử Trường Thanh, thì đừng trách hắn ta vô lễ.
Thanh Thạch hoàn toàn không quan tâm đến việc Hồng Tôn rời đi, lúc này hắn vẫn còn nghi ngờ bản thân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Không thể, tuyệt đối không thể, Tiểu Vương Dao sao có thể phản bội sư tôn.
Nàng hiếu thuận như vậy, có đồ ăn ngon đều nhớ tới sư tôn, gặp được người mình thích cũng sẽ nghĩ tới sư tôn. Không thể nào, nàng sẽ không như vậy."
Tất cả hình ảnh trong quá khứ giữa sư tôn và đồ đệ vụt qua tâm trí hắn ta như một thước phim.
Tiểu Vương Dao nở nụ cười ngọt ngào trên mặt, cả ngày quây quần bên cạnh hắn, nàng hiếu thuận ngoan ngoãn, làm sao có thể là nghịch đồ được.
Cho đến khi ký ức hiện lên cảnh hai vị sư tôn cùng đồ đệ bái nhập
vào Thần Kiếm Phong của Đạo Nhất Tông, khuôn mặt đám người Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du không ngừng tái hiện, trong mắt Thanh Thạch cũng dần dần sinh ra một tia lạnh lẽo.
"Đúng vậy, chính là bọn chúng, chính là bọn nghịch đồ của Hồng Tôn dạy hư Tiểu Vương Dao, là bọn chúng, nhất định là bọn chúng."
Đã tìm ra rồi, cuối cùng cũng tìm ra được thủ phạm chính rồi, đúng vậy, chính là bọn chúng, xác định được kẻ phá hoại quan hệ sư đồ của họ rồi.
Thanh Thạch gầm lên giận dữ.
"Là bọn chúng làm hư đồ đệ của ta, đồ đệ của ta ngoan ngoãn như vậy, trả lại Tiểu Vương Dao trước kia cho ta đi."
Cùng với một tiếng hét giận dữ, Thanh Thạch cũng biến mất trên bầu trời, đuổi theo sát Hồng Tôn.
Hắn ta định đi hỏi tội bọn Từ Kiệt và muốn bọn họ trả lại Tiểu Vương Dao cho hắn ta.
"Lão tửu quỷ, ngươi dạy dỗ đồ đệ không xong, còn dạy hư đồ đệ của ta, ngươi có ý đồ gì?"
Lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên, đồng thời tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, bất kể là Thanh Thạch hay là Hồng Tôn, lúc này bọn họ cũng đã tăng tốc độ đến cực điểm.
Nộ hỏa xông thiên, những đệ tử phong khác của Đạo Nhất tông cũng cảm nhận được những thay đổi trên Thần Kiếm Phong, ai nấy đều im lặng như ve sầu, hễ ai đi ngang qua Thần Kiếm Phong, họ thà đi vòng chỗ khác chứ không đến gần đó.
Hồng Tôn, người đi trước đang lao thẳng về phía doanh trại gần biển với tốc độ nhanh đến khó tin.
Hắn bay suốt chặng đường, không hề có ý định dừng lại.
Nhưng sau khi bay mấy vạn dặm, một Yêu Vương tình cờ gặp được Hồng Tôn đang phóng nhanh, hai mắt lập tức sáng lên.
"Được lắm, vất vả đi đến cùng trời cuối đất, cuối cùng cũng để bổn vương gặp được."
Yêu Vương này không ai khác chính là Hắc Hổ Yêu Vương của Hổ Lĩnh
Chuyện vừa rồi khiến Hắc Hổ Yêu Vương rất tức giận, hiện tại hắn vẫn tức giận đến đau cả ruột gan.
Nhưng vì kiêng kỵ thực lực của Đạo Nhất tông, nên hắn không dám tìm đến Đạo Nhất tông để hỏi tội.
Nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, không phải địa bàn của Đạo Nhất tông, lại vừa hay Hồng Tôn chỉ có một thân một mình, Hắc Hổ Yêu Vương muốn hỏi hắn thử, đệ tử Thần Kiếm Phong của ngươi có phải hoàn toàn không xem Hổ Lĩnh ta ra gì không?
Đạo Nhất Tông và Hồ Lĩnh thường xuyên xảy ra xích mích trong nhiều năm, nhưng hầu hết đều là xung đột quy mô nhỏ.
Trận chiến như cấp độ của Yêu Vương đã không bạo phát trong rất nhiều năm.
Nhưng hiện tại, đệ tử của Thần Kiếm Phong của Đạo Nhất Tông chẳng những trộm kho tàng của bổn vương, còn dám phát ngôn bừa bài, dọa nạt sẽ thu nó làm tọa kỵ, thật không thể nào chịu được nữa.
Không suy nghĩ gì nhiều, Hắc Hổ Yêu Vương lập tức tiến lên chặn đường Hồng Tôn để hỏi rõ sự tình.
"Hồng Tôn, đệ tử Thần Kiếm Phong của ngươi trộm bảo khố của bổn vương, còn..."
Tức giận lớn tiếng chất vấn, vốn tưởng rằng Hồng Tôn sẽ dừng lại để trả lời, có thể không đền bù gì nhưng ít nhất hắn cũng nên giải thích chứ.
Nhưng khi khoảng cách càng gần, Hắc Hổ Yêu Vương mới phát hiện lão già này căn bản không có ý định dừng lại, tốc độ cũng không chậm đi chút nào, ngay lập tức sắc mặt hắn ta trầm xuống.
"Hồng Tôn, bổn vương đang nói chuyện với ngươi, khoan đã, ngươi..."
Nhìn thấy Hồng Tôn trực tiếp xông tới trước mặt mình, Hắc Hổ Yêu Vương nhất thời có chút sững sờ, lão già này định làm cái gì?
Dấu chân càng ngày càng gần, Hắc Hổ Yêu Vương còn không kịp phản ứng, đã bị Hồng Tôn trực tiếp đá bay ra xa.
"Cút."
Bay ngược ra ngoài, Hắc Hổ Yêu Vương hét lên giận dữ.
"Hồng Tôn, Đạo Nhất tông ngươi hϊếp người quá đáng, bổn vương!%#&#%"
Nhưng Hồng Tôn căn bản không thèm để ý, hắn ta biến mất chỉ trong nháy mắt.
Đối với Hắc Hổ Yêu Vương mà nói, cú đá vừa rồi có lực sát thương không lớn, nhưng lại cực kỳ xúc phạm.
Cả một ngọn núi bị Hắc Hổ Yêu Vương đạp nát, nhưng sau đó hắn ta vọt lên từ trong đống đổ nát, đứng giữa không trung nhìn về phía Hồng Tôn bay đi.
Ánh mắt hổ của hắn đỏ ngầu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Hiểu rồi, hiểu rồi, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được tại sao đệ tử Thần Kiếm Phong lại to gan như vậy, thì ra thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Ta thân là Hổ Lĩnh Yêu Vương, cảnh giới tu vi và thân phận địa vị đều ngang hàng với Hồng Tôn, nhưng đối phương lại vô lễ với ta như vậy.
Thảo nào, chẳng trách đệ tử của Thần Kiếm Phong lại làm ra những chuyện như vậy.
"Hồng Tôn, bổn vương sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này."
Hắn ta thực sự rất tức giận, cơ thể của Hắc Hổ Yêu Vương tràn đầy lực lượng yêu ma cuồng bạo, khí sắc không gian xung quanh cũng thay đổi theo.
Lời còn chưa dứt, lại một cước da^ʍ sầm vào phía sau hắn, lực mạnh đến nỗi lần nữa khiến cho Hắc Hổ Yêu Vương bay ra ngoài trong nháy mắt.
"Khốn kiếp."
Lửa giận trong lòng càng lớn, hắn ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người đã nhanh chóng biến mất giữa bầu trời.
Mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng Hắc Hổ Yêu Vương vẫn nhận ra thân phận của người này.
"Thanh Thạch, bổn vương nhất định sẽ san bằng Thần Kiếm Phong của ngươi."
Sau đó lại một tiếng nổ rền vang, một ngọn núi khác bị Hắc Hổ Yêu Vương đập tan thành từng mảnh.
"Hồng Tôn, trả lại Tiểu Vương Dao cho ta, trả Tiểu Vương Dao ngoan ngoãn và hiểu chuyện trước kia cho ta ngay."
Thanh Thạch căn bản không thèm để ý tới Hắc Hổ Yêu Vương, vừa rồi hắn ta nhìn thấy một đầu yêu thú chắn trước mặt hắn, nếu đã là yêu thú vậy thì hắn trực tiếp đá bay không cần nói nhiều.
Giờ khắc này, tâm trí của Thanh Thạch tràn ngập hình ảnh đồ đệ bảo bối, tiểu đồ đệ đáng yêu của hắn.
Hai người người trước người sau đang đuổi theo nhau sát nút, cùng lúc đó, Tinh Hạm mà các đệ tử đang cưỡi cũng đang dốc toàn lực chạy nước rút.
"Tam sư đệ, có cần thiết như vậy hay không?"
Thấy Từ Kiệt hoàn toàn không để ý đến việc tiêu hao linh thạch, hắn ta tăng tốc độ của Tinh Hạm lên cực hạn, trận pháp tỏa ra quang mang mãnh liệt, như thể sắp vượt qua giới hạn cực điểm.
Triệu Chính Bình không nói nên lời.
Đây là vội vàng đi đầu thai sao?
Diệp Trường Thanh thấy vậy bèn vịn hai tay vào lan can, cố gắng duy trì sự ổn định.
Nếu so sánh Tinh Hạm này với xe ở kiếp trước, e rằng chân ga của Từ Kiệt đã giẫm đến bình xăng rồi.
Đối mặt với lời nói của Triệu Chính Bình, Từ Kiết vẫn tiếp tục gia tăng linh thạch rồi nói bằng giọng cay đắng.
"Ta làm vậy là vì lợi ích của mọi người, nếu không nhanh lên, sợ là không tới được doanh trại gần biển."
???
Sao lại không thể đến được doanh trại gần biển chứ?
Triệu Chính Bình hiển nhiên không biết sư tôn quyết tâm giữ lại sư đệ Trường Thanh đến mức nào, mặc dù bọn họ đã thành công rời khỏi Thần Kiếm Phong, nhưng một khi chưa đến được doanh trại gần biển thì bọn họ cũng không thể buông lỏng cảnh giác trong giây lát.
Tục ngữ có câu thầy hay thì trò giỏi, nếu như ta dự đoán không sai thì bây giờ sư tôn hẳn là đã lên đường truy sát rồi.
Sư tôn, ta làm đệ tử của người hơn trăm năm, tâm tư của người đồ đệ này sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT