Phương Kiều được nghỉ 15 ngày để thăm người thân. Ngoại trừ những ngày đầu, hầu hết khoảng thời gian còn lại đều cùng Phương Quốc Minh đi thăm họ hàng, bạn bè, chút thời gian rãnh liền ngồi lì ở nhà chơi game và xem tivi.

Mười ngày tiếp theo đối với Phương Dịch trở nên dài đằng đẵng, mỗi ngày lại tựa như một năm qua đi, bởi mỗi khi đêm xuống, Phương Kiều lại đến phòng cậu để "đòi nợ".

Cố khóa cửa cũng vô ích, hắn ta sẽ nhờ Dương Quyên mở cửa phòng cậu, sau đó đường đường chính mang chăn gối đến giường Phương Dịch.

Phương Dịch bị ép buộc phải gánh "món nợ" vô lý do chính hắn tự đặt ra. Cố gắng dãy giụa, vùng vẫy để khiến Phương Kiều không thể làm đến bước cuối cùng – thứ mà hắn ta luôn luyên thuyên, luôn khát khao đạt được. Những gì Phương Dịch trải qua hằng đêm đều là nỗi tủi nhục, thật sự nơi đây không khác gì địa ngục, tựa hồ cảm nhận được cơ thể mình cũng theo đó mà dần dần trở nên dơ bẩn.

Nhiều lúc không thể chịu đựng thêm, muốn hướng người nhà mà kêu cứu đều sẽ bị Phương Kiều gắt gao bịt miệng, sau đó hắn ta lại càng hưng phấn hơn, trên người cậu sẽ lại tùy ý làm bậy nhiều hơn nữa.

Những lời lẽ Phương Kiều nói ra ngày càng trở nên thô tục và biến thái, không chút ngại ngần mà nói ra những tiếng yêu đầy kinh tởm, khiến ai nghe cũng phải xấu hổ. Phương Dịch mỗi ngày đều bị hành hạ như thế, cơ thể vốn ốm yếu lại hốc hác thêm một chút, phía bên dưới hai mắt đã thâm quầng.

Chờ đến lúc cậu thật sự không thể nào chịu nổi thêm được nữa, quãng thời gian mười lăm ngày địa ngục mới kết thúc – cả gia đình tập trung tại nhà ga tiễn Phương Kiều.

Tạm biệt từng người một, đến lượt Phương Dịch, hắn bỗng thấp giọng phát ra âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe: "Trước kỳ thi tuyển sinh, tao sẽ còn trở về! Khi đó sẽ không đơn giản là hôn hay sờ mó gì nữa đâu! Cho mày mấy tháng chuẩn bị tâm lý. Lúc về chúng ta sẽ đóng một bộ phim, trọn vẹn từ đầu tới cuối! Lúc đó tao cũng không chắc mày muốn học đại học hay là muốn vào quân đội cùng tao đâu! Ha ha..."

Nói xong Phương Kiều vẫy tay chào mọi người rồi lên tàu, Phương Dịch chết lặng tại chỗ, đột nhiên có chút độc ác mà hi vọng hắn ta vĩnh viễn không thể trở về được nữa!

Ba ngày trước khai giảng, Thẩm Trác Dương trở về nước, mang tới cho Phương Dịch rất nhiều quà. Hẳn là cậu ta hẳn là đã có một kỳ nghỉ rất tốt.

Lắc lắc vai, cố xua tan đi những ý nghĩ trong đầu suốt mấy ngày qua, Phương Dịch tự dặn dò bản thân những chuyện phát sinh trong kỳ nghỉ đông kia chỉ là ác mộng. Đúng, chỉ là ác mộng mà thôi!

Cầm cuốn sách trên tay, Phương Dịch bỗng nhận ra bản thân căng thẳng đến mức kì lạ. Xưa nay suy nghĩ về đại học trong cậu cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện ra sự quan trọng của việc học đại học đối với chính bản thân mình. Đây là con đường duy nhất kéo cậu thoát khỏi vực sâu này.

Nếu không vượt qua được kỳ thi tuyển sinh, Phương Kiều nhất định sẽ bắt cậu phải tham gia quân sự. Hắn ta vốn đã tồi tệ từ nhỏ, còn cậu là một kẻ vô lực, không có cách nào phản kháng. Có một điều chắc chắn: Dù có vượt qua kỳ thi hay không, cậu cũng phải ngủ với hắn, sự khác biệt duy nhất ở đây là ngủ một lần hay vô số lần!

Tại sao đến những việc như này, cũng là hắn ức hiếp cậu?

Hiện tại việc cậu có thể làm duy nhất là cố gắng đọc thật nhiều sách, cố gắng đạt kết quả thật cao trong kỳ thi sắp tới.

Nữa năm tích cực học tập, nói không chừng lại có thể thoát khỏi nanh vuốt của tên Phương Kiều kia. Hắn ta căn bản là không thể ép cậu vào quân đội khi cậu đã đậu đại học.

Thẩm Trác Dương sau khi trở về lại tìm đến Lục Ngạn. Phương Dịch cứ như vậy lại quay về công việc cũ: Bao che cho Thẩm Trác Dương.

Nơi họ gặp nhau luôn là quán bar Twilight. Phải tìm hiểu rất lâu Phương Dịch mới biết Lục Ngạn cùng một người bạn của hắn chính là ông chủ nơi đây.

Cho đến khi Phương Dịch nhận thấy sự chuyển biến trong mối quan hệ giữa Thẩm Trác Dương và Lục Ngạn đã là đầu hạ, chỉ còn hai tháng nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học.

Nguyên nhân là do có một lần Thẩm Trác Dương tìm đến Lục Ngạn. Phương Dịch chờ đến tận khuya cũng không thấy cậu ta đi ra.

Thẩm Trác Dương chưa bao giờ ra ngoài trễ như vậy, Phương Dịch không yên lòng nên đi thẳng vào quán bar tìm. Thường xuyên đến nơi đây, nên nhân viên ở đây với cậu cũng xem như có quen biết chút ít, tìm đến vài vòng nhưng vẫn không thấy Thẩm Trác Dương đâu, Phương Dịch bèn đi tới quầy pha chế để hỏi người.

"Cậu ta cùng anh Lục đi lên phòng riêng rồi. Phòng riêng của hai người họ là 307, cậu có thể tìm xem!"

Phương Dịch liếc nhìn thời gian, cảm thấy nếu không quay lại thì cậu cũng không có cách nào đối mặt với cha mẹ Thẩm Trác Dương. Không còn cách nào khác là đi vào thang máy, đến phòng 307 tìm người.

Ra khỏi thang máy mới nhận thấy nơi đây yên tĩnh đến hù người, hoàn toàn khác với sự náo nhiệt đến mức ầm ĩ của tầng dưới.

307 – Rất dễ tìm, chung quy tầng này chỉ có ba gian phòng, phòng cậu cần tìm nằm ở cuối hành lang.

Đứng trước cửa phòng, mới phát hiện cửa ở đây chỉ khép hờ, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên: "Thẩm Trác Dương, cậu có ở đây không?"

Không có ai đáp lại.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng là quyết định mở cửa ra. Bên trong rộng rãi nhưng tối om, phòng khách thì trống không, nhưng phòng ngủ ở bên cạnh thì lại có động tĩnh.

Phương Dịch đi vào bên trong. Mới vài bước đã giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn mới nhận ra đấy là quần áo nằm rải rác trên sàn nhà, trải dài từ cửa phòng khách đến tận cửa phòng ngủ.

Từ phòng khách không có người, không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng ngủ. Giơ tay lên định gõ cửa thì đột nhiên bên trong truyền ra tiếng hét thất thanh, lại nhanh chóng chuyển sang tiếng rên đứt quãng. Đây là tiếng của Thẩm Trác Dương!

Phương Dịch lập tức gõ mạnh vào cửa: "Thẩm Trác Dương, cậu ở bên trong đó đúng không?"

Bên trong bỗng trở nên im bặt, một lúc sau, cửa đột nhiên mở ra.

Lục Ngạn nửa thân dưới bao quanh bởi chiếc khăn tắm, vài giọt mồ hôi lăn trên bộ ngực trần đẹp đẽ. Mái tóc đen dài ướt đẫm, vài giọt nước còn kéo xuống đến tận trán.

Phương Dịch lập tức lùi về sau, đảo mắt hướng vào trong phòng, thấy Thẩm Trác Dương kéo lấy chiếc chăn mỏng đắp lên, che đi thân thể của mình, vẫn còn đang thở hổn hển.

"Chuyện gì?"

Lục Ngạn nhướng mày hỏi cậu.

"Đã muộn lắm rồi. Nếu không quay về thì cha của Thẩm Trác Dương sẽ đi tìm, rất khó giải thích. Tôi không biết hai người... Thật xin lỗi!"

Phương Dịch bấy giờ mới định thần lại, hiểu được chuyện gì xảy ra bên trong phòng, lắp ba láp bắp giải thích rồi lại tự động lui về phía sau: "Tôi... Tôi sẽ chờ ở bên ngoài..."

Lục Ngạn đóng sầm cửa.

Phương Dịch đi ra khỏi phòng 307, đóng cửa lại rồi ngồi dọc theo vách tường.

Thẩm Trác Dương...

Phải một lúc lâu để chấp nhận những gì cậu vừa thấy. Hóa ra nguyên nhân Thẩm Trác Dương luôn chạy đến đây là vì thích Lục Ngạn??

Đầu óc Phương Dịch nghĩ tới đây lại trở nên hỗn loạn, không thể hiểu sao qua kỳ nghỉ đông, ai ai cũng sinh hứng thú với đàn ông như thế? Thật sự không thể hiểu được...

Thật lâu sau Thẩm Trác Dương mới bước ra. Vừa đi ra đã thấy Phương Dịch ngồi ở cửa.

Thẩm Trác Dương ngồi xổm xuống trước mặt Phương Dịch: "Đi thôi. Tôi đã nói với cha rằng tối nay sẽ ở lại nhà cậu. Ông ta đã đồng ý, phỏng chừng lát nữa sẽ gọi đến nhà cậu để xác nhận, chúng ta mau nhanh chóng trở về!"

"Được". Phương Dịch có chút không dám nhìn. Đứng dậy đi nhưng đầu vẫn cúi gầm xuống mặt đất.

Lục Ngạn cũng đã mặc quần áo tử tế đi ra, nhìn dáng vẻ cũng đoán được là sẽ đưa bọn họ trở về.

Ngồi trong xe nhưng Phương Dịch lại chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như lúc này. Cậu không tự chủ được mà nhìn vào hai người phía trước, tại sao trước đây lại không nhìn ra?

Liên tiếp nhìn cũng liên tiếp bị Lục Ngạn phát hiện, một lần vô ý nhìn vào Lục Ngạn từ gương chiếu hậu, Lục Ngạn nheo nheo mắt, đột nhiên vươn lưỡi đến cái gương kia, làm ra động tác liếm láp ám muội khiến Phương Dịch cả kinh, không thể khống chế liền chuyên sang kịch liệt ho khan.

Lục Ngạn nhìn thấy cảnh tượng hài hước đó liền trưng ra một điệu cười châm biếm, ác liệt đến mức Thẩm Trác Dương cũng phải nhìn hắn ta mà khó hiểu.

Không lâu sau khi về đến nhà, quả nhiên Thẩm Hạo gọi tới, xác nhận rằng Thẩm Trác Dương đang ở nhà Phương Dịch mới yên tâm mà cúp máy.

Buổi tối, Thẩm Trác Dương cùng Phương Dịch một giường, Phương Dịch trong bụng đầy câu hỏi, nhưng lại không biết mở lời như thế nào đành phải nhịn xuống.

Cậu trằn trọc đến nỗi khiến cho Thẩm Trác Dương cũng không ngủ nỗi, đành chủ động nói: "Có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi, xong thì nằm im đừng có lật qua lật lại nữa!"

Phương Dịch nghe vậy lập tức quay sang: "Cậu, cậu từ khi nào lại thích đàn ông?"

Thẩm Trác Dương cười khẽ: "Tôi không thích..."

"Kia, Lục Ngạn còn không phải là đàn ông sao?"

"Chà, chắc là mỗi Lục Ngạn!"

"Cậu... là thật sự thích, hay là như trước đã nói... muốn thử xem?"

"..." Thẩm Trác Dương nhìn chằm chằm trần nhà do dự: "Lúc đầu muốn thử, nhưng bây giờ... thử cũng không tệ, cứ coi như thích đi."

"Tại sao lại đột nhiên muốn thử những thứ này?"

Thẩm Trác Dương quay đầu nhìn cậu, một lúc sau mới mới cười ra tiếng: "Vì tôi nghe rằng nó rất tuyệt!"

Phương Dịch lập tức đỏ bừng mặt. Thẩm Trác Dương rốt cuộc là kiểu người hiếu kỳ đến mức nào? Tại sao lại phải tò mò mọi thứ như vậy, ngay cả việc này... Không hề có nguyên tắc sao?

"Vậy, hai người luôn bên nhau mọi lúc sao?"

"... Tôi không biết..."

Chà, sau tên Phương Kiều kia, giờ đến Thẩm Trác Dương, lại một người nữa khiến cậu phải khó hiểu...

Biết đến mối quan hệ giữa Thẩm Trác Dương cùng Lục Ngạn kia, Phương Dịch lại cảm thấy tội lỗi khi lừa dối cha mẹ Thẩm Trác Dương lần nữa. Cậu là đang giúp Thẩm Trác Dương làm điều xấu, biết chuyện này hẳn cha mẹ cậu ta sẽ tổn thương rất nhiều...

Đã có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Thẩm Trác Dương liền qua đêm ở nhà Phương Dịch nhiều lần. Đơn giản là ra khỏi nhà cùng Phương Dịch – Gọi điện thoại cho cha – Sau đó lại lên xe của Lục Ngạn rồi rời đi.

Phương Dịch cảm thấy lo lắng, nhưng lại không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Trác Dương ngày càng lún sâu vào Lục Ngạn.

Mặc khác, kỳ thi tuyển sinh đã đến rất gần, Phương Dịch không dám thư giãn một chút nào. Cậu cố gắng học cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày đọc sách đến tận hai giờ sáng, chỉ dành ra ba bốn tiếng để ngủ rồi lại lê lết đến trường, học thuộc lòng tất cả các đề đã làm, gắng sức cho cuộc đua sắp tới.

Lòng mong mỏi kỳ thi đến càng sớm càng tốt, phải đến sớm mới có thể thoát khỏi đây. Nửa mong chờ nhưng nửa lại sợ hãi, bởi vì Phương Kiều sẽ trở về đây, ép cậu làm những gì hắn muốn...

Thật sự không biết đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu chỉ biết đứng yên và chờ đợi sự phán xét của số phận...

————————————

Đôi lời editor:

Giông bão sắp tới rồi...

Nhưng mà mấy ngày nay bận quá:(((

0h41 13/3/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play