Phải nói kẻ ngốc khờ khạo thì mãi là kẻ ngốc khờ khạo, Mạc Toàn được bật đèn xanh cho tới chăm sóc Tuấn Anh lâu như vậy mà anh cũng không nhận ra điều gì cả. Vẫn chỉ cần mẫn giúp cậu từ việc nhỏ nhất như đưa đón cậu đến việc lớn hơn như tắm gội cho cậu. Thế mà anh vẫn không mảy may đánh chủ ý xấu lên người Tuấn Anh. Anh cứ ngây ngây ngô ngô chăm sóc cậu và xem đó là những điều hạnh phúc nhất. Tuấn còn vì vậy mà vui sướng vô cùng, anh còn có lúc nghĩ đáng đời lắm.

Hôm ấy là chủ nhật, Tuấn báo nay anh có việc nên Mạc Toàn lo cơm nước cho Tuấn Anh, Mạc Toàn vừa hí hửng đi siêu thị từ sớm vừa gọi cho Tuấn Anh:

- Alo.. nay em muốn ăn gì?

- Alo.. ăn gì.. sao ông lại tới đây?

Đầu dây bên kia bắt máy alo một tiếng còn chưa nói xong thì giọng cậu vọng lại loa, có người tới à?

- Alo..

Cậu không còn trả lời nữa, lúc sau, tắt luôn máy. Anh hoảng hốt, một loạt hình ảnh cậu bị bắt cóc chạy trong đầu anh. Anh nghĩ thôi mà mồ hôi lạnh cũng túa ra, hình ảnh cậu bị đối xử tệ trong rừng chạy lại trong đầu anh. Anh không kìm được mà bật khóc. Anh sợ hãi mà trở về nhà ngay lập tức. Vừa đi anh vừa cầu nguyện, cậu ngàn vạn lần không sao. Cậu nhất định phải bình an, nhất định đợi anh quay về.

Mà lúc đó, tại nhà Tuấn Anh, người tới chính là Mạc Xuân Phong, lần này ông ấy chỉ đi cùng trợ lý. Mở cửa thấy ông ấy tới, cậu cũng thoáng chút giật mình, không biết ông ấy tìm cậu làm gì. Hay ông ấy đổi ý, muốn nói cậu tránh xa con trai ông ấy ra. Cậu hoang mang suy nghĩ. Ông ấy thấy cậu đứng lâu không nói gì, liền lên tiếng:

- Không cho ta vào nhà sao?

Lúc này cậu mới cuống quýt nhảy lò cò đứng gọn sang một bên nói:

- Chủ tịch vào đi ạ!

Cậu vừa lấy nước mời ông ấy, vừa suy nghĩ lung tung, ông ấy tới đây làm gì. Cậu chính là đang căng thẳng, từ sau lần gặp mặt kia cậu hiểu ý ông ấy là gì, cậu cũng hiểu ông ấy ngầm cho phép cậu và con trai ông ấy. Cũng vì vậy, lúc này cậu lại có chút khẩn trương.

- Chủ tịch uống nước.

Cậu đưa nước cho ông ấy, mà tay còn run run. Ông ấy nhìn ra điều đó, còn ẩn ý cười cười. Ông uống một ngụm rồi mới nói.

- Sau này cứ gọi ta bác Phong trước đi, đừng gọi chủ tịch nữa. Chuyện qua rồi để cho qua, ta tin cậu cũng buông xuống được rồi. Vậy từ nay coi như chúng ta quen biết lại từ đầu với cương vị khác.

- Dạ.

Cậu khép nép như dâu mới về nhà chồng, ngồi mà chân tay không tùy ý động đậy nữa. Thấy cậu khẩn trương, với vai trò một trưởng bối, ông đành gợi chuyện.

- Cháu tên mới là Tuấn Anh nhỉ, hôm trước chỉ mải kể cháu nghe về thằng con ngu ngốc mà không nói chuyện gì nhiều. Thân phận mới này ổn không?

Cậu nghe ông ấy nói giọng điệu thân tình như thế, có chút không quen, chưa thích ứng kịp. Nhưng cậu cũng chỉ đành tập làm quen mà thôi.

- Tôi.. à không, cháu thấy ổn, tên này vốn là mẹ cháu muốn đặt cho cháu rồi. Chỉ là..

Thấy cậu ấp úng, ông ngắt ngang.

- Ta hiểu, mang tên giống con ta cháu cũng thiệt thòi và tủi thân nhiều. Tên mới cũng được. Gột bỏ quá khứ cũng tốt.

- Vâng.

Ông lại nhấp thêm ngụm nước. Hôm nay ông tới chính là vì tò mò và tính hiếu thắng, ông chờ thằng con ngốc nghếch của ông nhận ra sự thật mà lâu quá, nên ông không nhịn được mà chạy tới đây một chuyến. Ý định của ông là nếu có thể ông sẽ giúp con trai một tay, không phải ông nóng lòng có con dâu, bởi con dâu này cũng đâu sinh cháu cho ông. Chẳng qua, ông cũng xót con trai mình quá mà thôi. Chờ đợi sáu năm trời rồi chứ ít ỏi gì đâu.

- Thằng ngốc ấy vẫn chưa biết có phải không?

Ông hỏi như vậy khiến cho Tuấn Anh nghệt ra một lúc, sau đó cậu mới hiểu ông ấy hỏi gì, cậu cũng bật cười thành tiếng.

- Anh ấy đúng là rất ngốc..

- Nó ấy à..

Nói rồi ông lắc lắc đầu. Sau đó ông nhìn Tuấn Anh một lượt từ trên xuống dưới.

- Khổ thân, thân thể này chịu bao nhiêu lần thập tử nhất sinh rồi chứ, từ nay cố gắng đừng bao giờ gây tổn hại thân thể nữa, mẹ cháu mà biết sẽ không vui đâu.

Cậu cười khổ, đúng là thế. Cho mẹ cho da cho thịt cho hình hài mà cậu dùng cái thân thể này như phá. Chỉ trong vòng sáu năm mà hết bị bắn bị bẻ tay lại đến xe tông tới gãy xương như thế. Cậu cũng sợ chính mình, cũng vì thế mà hai người kia không dám cho cậu tự ý hoạt động gì nữa cả. Gần như kè kè bên cậu từ khi còn trong viện tới giờ.

Nhìn ông lo lắng, cậu cũng chỉ đành nhấc cái tay chưa linh hoạt lên cho ông xem:

- Bác xem, cháu ổn hơn rồi đó, không còn đau nữa.

- Ừ.. rồi rồi.. hạ tay xuống đi, chú ý chút.

Cậu hì hì cười, cái cảm giác có một người quan tâm như này cũng được đó chứ. Một kẻ cô đơn nhiều năm như cậu cảm thấy điều này rất tuyệt vời.

Đang lúc hai người nói nói cười cười thì Mạc Toàn đạp cửa lao vào. Nhìn thấy bố ngồi ngay đó, anh liền lao tới chắn trước mặt Tuấn Anh.

- Ông làm gì ở đây? Tôi đã nói tránh xa cậu ấy ra cơ mà.

Ông chán ghét nhìn thằng con ngốc nghếch trước mắt, còn tức giận trừng mắt thêm một cái.

- Thực là kẻ bỏ đi!

Anh còn cho rằng ông vì việc anh bảo vệ cậu mà như thế. Nào đâu có biết, là bởi vì anh kém cỏi mãi không thu phục được Tuấn Anh nên ông mới nói vậy. Đáng đời lắm, cứ để nó ngu ngốc hơn đi. Vốn định đến vì ý tốt, bây giờ nhìn bộ dạng nó như này. Cho chừa.

Ông tức giận đi về, Tuấn Anh vì chân tay không tiện không thể chạy theo, nhưng mở miệng định chào thì ông vì sợ lộ mà chặn họng:

- Không cần nói nữa. Đi về.

Tuấn Anh nhìn một màn này thì lại càng buồn cười. Bố con họ cũng có điểm giống nhau đấy chứ, cái sự ngang ngạnh không nhún nhường này không phải tự nhiên mà có. Cậu gật đầu lễ phép, ý nói cháu hiểu rồi. Chỉ có Mạc Toàn như cũ, chắn trước cậu bảo vệ cậu mà thôi.

Đợi khi Mạc Xuân Phong đi rồi, Mạc Toàn mới quay lại hỏi Tuấn Anh đầy lo lắng:

- Sao ông ấy ở đây, ông ấy tìm em làm gì? Ông ấy có gây khó dễ cho em hay làm gì em không? Em có bị thương không?

Cậu nghe anh hỏi dồn dập mà phát phiền, cậu quay đầu đi:

- Đúng là đồ ngốc, bố anh mắng đúng lắm.

Anh đứng ngơ ra không hiểu điều gì. Tại sao cậu về phe ông ấy, vì sao nói anh ngốc. Tại cậu quên hết quá khứ mà không nhận ra bố anh độc ác như nào sao.

- Anh nói em, từ nay tránh xa ông ấy ra. Nếu ông ấy tìm em hẫy trốn đi đó! Nghe chưa?

- Đồ ngốc.

- Hả? Sao em nói vậy hoài vậy, em nhớ chưa? Ông ấy không phải người tốt đâu?

Anh cứ lẽo đẽo theo cậu nói liên mồm như vậy đến khi cậu phát phiền đuổi anh đi anh mới thôi.

- Rồi, trưa anh cho em ăn gì?

Lúc này anh mới nhớ ra, anh chưa chuẩn bị gì cả. Anh gãi đầu, gãi tai.

- Hay đặt đồ ăn nhé? Anh chưa kịp mua gì cả.

Cậu bật cười nhìn anh, miệng nói khẩu hình: "Đồ ngốc" rồi lò cò nhảy về phòng. Bỏ anh lại cũng cười ngốc theo.

Anh đặt mỳ trộn về cho cậu vì cậu nói muốn ăn món đó. Hai người vừa ngồi ăn vừa xem ti vi. Cậu chăm chú ăn, chăm chú nhìn màn hình, còn anh chăm chú nhìn cậu.

- Anh còn không ăn thì mỳ sẽ mất ngon đó.

Dù không nhìn sang nhưng cậu biết anh đang nhìn mình. Anh đặt bát mỳ xuống, lại càng nhìn cậu sâu hơn.

- Em không nhớ gì như này lại thật tốt, ánh mắt em sáng hơn rất nhiều.

Cậu ngớ người một lúc, chính cậu cũng không biết ánh mắt mình hiện tại như nào. Anh đây là đang khen cậu có phải không? Nhưng cậu vờ lảng sang chuyện khác để che đi sự xấu hổ ngại ngùng vì vừa nhận được lời khen ngợi của anh.

- Anh biết chuyện trước kia của em à?

Anh lúc này mới nhớ ra mình đã lỡ lời, nên cũng đánh trống lảng:

- À không biết, chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà, chỉ là anh nghe Tuấn nói em từng mất trí nhớ.

Anh lấp liếm, cậu biết điều đó, nhưng cũng chẳng bắt bẻ anh, chỉ tủm tỉm cười.

- Sao em cười.

- Không có gì.

- Hôm nay em rất hay cười trộm, có chuyện gì vui à?

- Không có gì đâu.

- Thật?

- Thật.

Anh nghiêng đầu khó hiểu, chuyện gì thế nhỉ? Anh thực sự ngốc như cậu nói à? Ngốc nên không đoán được chuyện gì đang diễn ra ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play