Bạch Cửu Ngôn ăn chỉ có một chút thôi là đã cảm thấy no rồi nhưng với cái ánh mắt kia của Dạ Minh Hàn ý nói như là không ăn hết là biết tay tôi vậy, cô ngao ngán cố gắng ăn cho hết.
Bên đây, Dạ Minh Hàn đã ăn xong rồi, anh đang thưởng thức tách cafe nóng hổi mà quản gia vừa mới mang đến.
Anh vẫn lấy làm khó hiểu một việc, tại sao không thể điều tra bất cứ thông tin gì về Bạch gia? Nếu từ đầu đã có thể điều tra, có lẽ anh đã sớm biết được người mình tìm đang ở bên cạnh rồi.
Vụ hỏa hoạn năm đó e là không đơn giản rồi.
Chả lẽ nó còn có uẩn khúc gì nữa sao?
- Thiếu gia, tôi mang dâu đến cho cậu.
Quản gia Lý đặt đĩa dâu tây xuống bàn.
Đấy là do Dạ Minh Hàn lúc nãy đã bảo bà mang lên.
Vừa đúng lúc Bạch Cửu Ngôn ăn cơm xong, anh đẩy đĩa dâu tây qua cho cô.
- Tráng miệng.
Bạch Cửu Ngôn nhìn đĩa dâu tây rồi lại nhìn anh, cô không ngần ngại mà lấy ăn vì đây là món yêu thích của mình mà.
Quả dâu tây đỏ mộng và ngọt vô cùng, cô ăn nó cùng với sữa.
Dạ Minh Hàn ngồi một bên, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ nhà mình đang thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành như thế.
Thật ra đó là hộp dâu tây mà anh đã mua trước lúc Bạch Cửu Ngôn bị bắt cóc.
Nó được bảo quản đúng cách nên đến giờ vẫn giữ nguyên vị và màu sắc tươi rói.
Nhận thấy được Dạ Minh Hàn đang nhìn mình, Bạch Cửu Ngôn quay qua, cô chỉ vào đĩa dâu rồi hỏi:
- Anh có muốn ăn không?
Dạ Minh Hàn gật đầu ngay lập tức khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.
Phải lắc đầu mới đúng kịch bản chứ!!! Vậy nên, cô đẩy đĩa dâu tây qua chỗ Dạ Minh Hàn.
- Anh cứ ăn tự nhiên.
Gương mặt Dạ Minh Hàn có chút hụt hẫng, tưởng cô ấy sẽ đút mình chứ? Anh cầm lấy một quả phủ lên thêm một lớp sữa rồi sau đó đưa qua Bạch Cửu Ngôn.
- Há miệng.
Coi cái giọng điệu như ra lệnh cùng với biểu cảm lạnh lùng vốn có kia, chả hiểu anh đang muốn làm gì cả.
Bạch Cửu Ngôn ngượng ngùng và ngơ ngác, anh ấy nhìn mình chằm chằm như vậy kì thật đấy, nếu không ăn lỡ đâu lại khiến Dạ Minh Hàn không vui thì sao?
Cuối cùng Bạch Cửu Ngôn cũng chịu ăn lấy quả dâu ấy.
Cô quay mặt đi chỗ khác, hai má đỏ ửng lên.
Dạ Minh Hàn làm sao thế này? Anh ấy gần đây cư xử cực kì khác với lúc trước luôn, hay mình ảo giác?!
Dạ Minh Hàn có vẻ rất thích thú khi thấy cô đỏ mặt, anh cũng cầm lấy một quả dâu cho vào miệng.
- Ây dô~ tình tứ ghê ha~
Một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, giọng điệu như đang trêu chọc người khác vậy.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh lại tiếp tục muốn đút dâu tây cho Bạch Cửu Ngôn mà không đoái hoài gì đến người đứng ở cửa:
- Đến đây làm gì?
Tuy hơi ngại nhưng Bạch Cửu Ngôn vẫn ngoan ngoãn ăn những quả mà Dạ Minh Hàn đút cho mình.
Cô liếc nhìn ra ngoài thì thấy gương mặt Tư Kì Dương xám xịt, anh ta hùng hổ xông vào.
- Cậu có lương tâm không vậy?! Dù gì thì tôi cũng có công trong việc tìm kiếm vợ cậu đấy! Không biết nói một tiếng cảm ơn sao?
- Ồ, cảm ơn.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh quay qua tiếp tục gỡ cuống lá trên quả dâu ra rồi phủ lên nó một lớp sữa sau đó đưa qua cho Bạch Cửu Ngôn ăn.
Cô bây giờ cứ như chú thỏ nhỏ đang ngồi giữa hai con hổ vậy, có chút khó xử và không thoải mái a!
Khóe môi Tư Kì Dương giật giật, tên chết bầm Dạ Minh Hàn kia có vợ cậu ta bên cạnh là mọi thứ cậu ta đều chẳng xem ra gì cả, bạn với chả bè! Thà đi làm bạn với cục đá hay khúc gỗ còn tốt hơn!
- Tư đại thiếu gia tôi đây chỉ muốn đến xem xem bệnh tình Bạch Cửu Ngôn thế nào rồi, chả liên quan đến cậu! Hừ!
Dạ Minh Hàn lườm anh ta một cái, anh lạnh lùng nói, lời nói chứa đầy sự cảnh cáo:
- Vợ tôi rất khỏe, hỏi xong rồi thì về đi, tôi không phiền nếu như phải tiễn cậu ra khỏi cửa ngay lúc này.
“Khụ…khụ…!”
Bạch Cửu Ngôn đang ăn nghe Dạ Minh Hàn nhắc đến từ “vợ tôi”, cô nghẹn cả miếng dâu.
Cái gì vậy? Đây có phải là Dạ Minh Hàn không đấy? Anh ấy vậy mà lại gọi mình là vợ sao? Lần đầu Bạch Cửu Ngôn nghe thấy nên vô cùng sửng sốt.
Anh vội vuốt nhẹ ở lưng cô, tay cầm lấy cốc nước đưa cho Bạch Cửu Ngôn:
- Em không sao chứ?
Cô nhận lấy cốc nước rồi xua tay.
Ghê thật đấy, cứ tưởng nghe Dạ Minh Hàn gọi một tiếng vợ xong thì mình bị nghẹn chết luôn rồi.
- Tôi không liên quan đâu đấy! Hỏi han xong rồi, tạm biệt!
Tư Kì Dương nhanh chóng chuồn lẹ để không thôi Dạ Minh Hàn sẽ thật sự ném thẳng mình ra khỏi cổng mất, ra oai nhiêu đó chắc cũng đủ rồi.
Cứ để cậu ta ở với vợ của cậu ta đi.
- Sao tự nhiên lại nghẹn? Là do quả dâu to quá sao?
- Umm…khụ…không phải.
Bạch Cửu Ngôn đặt cốc nước xuống, cô liếc mắt nhìn chỗ khác rồi nói, hai má đỏ ửng cả lên:
- Chỉ là nghe thấy anh gọi như vậy có chút lạ mà thôi.
- Hửm? Ý em là gì? Chả lẽ không gọi vợ mà phải gọi em là chồng à?
Anh nhướng mày, vẻ mặt như đang trêu chọc cô, Dạ Minh Hàn tuy bên ngoài vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nhưng trong anh đã có thứ gì đó thay đổi rồi, đúng vậy, mọi thứ đều đã trở nên ấm áp hơn khi có Bạch Cửu Ngôn bên cạnh.
- Không…không phải là như vậy.
Bạch Cửu Ngôn né tránh ánh mắt của anh, cô lắp bắp nói.
- Vợ à~
Dạ Minh Hàn mỉm cười, anh vươn tay tới tém tóc Bạch Cửu Ngôn lên mép tai.
Nhìn thấy hai má cô đã đỏ như quả cà chua luôn rồi, anh lại càng muốn cắn nó hơn.
Bây giờ thì hết biết đường đáp lại với anh luôn rồi, anh ấy thật sự là Dạ Minh Hàn đấy sao?
Cô như muốn nổ tung tại chỗ.
Mặc dù không biết anh đang bị cái quái gì nhưng được gọi như vậy cũng có chút vui vui….