Lúc đó, Ngụy Vô Tiện bật dậy từ trên giường ngồi thẳng đờ, mờ mịt một hồi mới dần dần tỉnh táo ba phần, nhìn thấy chậu nước và khăn vải sạch sẽ bày bên cạnh, ngáp dài ngáp ngắn rồi rửa mặt, sau đó chậm rãi mặc áo trong áo ngoài.

Rốt cục sửa soạn xong, vòng qua tấm bình phong đi ra, trước bàn quả nhiên có một người ngồi ngay ngắn.

Buông quyển sách trong tay xuống, Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn Ngụy Vô Tiện tiến đến bên cạnh như một du hồn, không biết có phải là ngủ đến hồ đồ rồi hay không, chân còn thò qua trêu chọc y hai cái.

Lam Vong Cơ: "....."

Ngụy Vô Tiện nhặt quả táo trên bàn cắn kêu rôm rốp, nước táo tươm ra, phải mút một chút để tránh cho chảy xuống tay. Gặm táo xong tới gặm bánh bao, cái đầu tiên cắn ra là nhân chay, chỉ có nấm và rau, nhưng hương vị vẫn rất ngon, hai ba miếng ăn hết, tự nhiên liếm liếm nước sốt dính ở đầu ngón tay, lại cầm lấy cái thứ hai.

Cuối cùng cũng là nhân thịt, hắn thích cái này hơn.

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện ăn sáng.

Cho đến khi no rồi, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Lam Vong Cơ rót cho hắn một ly nước, Ngụy Vô Tiện nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Uống xong Lam Vong Cơ lại đưa tới một chiếc khăn tay trắng tinh xếp chỉnh tề, Lam Vong Cơ đưa cái gì Ngụy Vô Tiện cầm cái đó, đang lau miệng, nghe Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện nhất thời thấy khó xử.

Ôn Tình nếu tra ra được gì đó, thì có lẽ hai người sẽ ở đây lâu hơn một chút. Tin tốt ngoài dự đoán là cũng không tra ra mối lo lắng ngầm nào, như thế cũng không cần ở lại, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra mình đã không nghĩ tới sau khi sắp xếp xong cho chi phái này của Ôn Ninh thì bước tiếp theo sẽ đi đâu.

Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Đi chỗ nào cũng được?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nhớ rõ Lam Hi Thần đã nói với Lam Vong Cơ, xử lý xong việc nên trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đây xem như chưa làm xong việc muốn làm, nên không cần vội vàng trở về...

Lam Vong Cơ hiện tại chỉ là đi cùng hắn.

Trong lòng khẽ động.

"Vậy..." Ngụy Vô Tiện lặng lẽ nhẹ nhàng vuốt ve mép bàn, nói: "Cứ làm theo lời ta đã nói trước khi gặp Ôn Ninh, tiếp tục tuỳ ý đi lang thang một chút?"

Lam Vong Cơ nói: "Được."

***

Lần này không gặp ai cản trở bước chân nữa, đi được vừa dài vừa xa.

Lộ trình không xác định, hành tung thất thường, khi thì xa rời chốn đông người mười ngày nửa tháng, khi lại vào thị trấn ở dăm ba ngày. Nghe thấy nơi nào có tà tuý quấy phá, thì đến tìm hiểu, ra tay giải quyết, bất tri bất giác xem như phùng loạn tất xuất.

Ba tháng như vậy, hắn không trở về, Vân Mộng Giang thị sau nhiều lần thất bại, đại khái cũng không rảnh rỗi để nhìn chằm chằm hắn mãi, cho dù sau đó Ngụy Vô Tiện ăn ngon chơi vui lưu luyến ở lại một thị trấn nào đó quá lâu, có tu sĩ nhận ra hai người bọn hắn, Giang tông chủ đến khi nghe được mấy lời này truyền tới tai cũng không phái người chạy tới nữa.

Càng lúc càng nhàn nhã rảnh rỗi, Ngụy Vô Tiện vốn tính tình thích du ngoạn khắp nơi, không ở yên một chỗ được, cảm thấy những ngày này rất vui vẻ thoải mái, Lam Vong Cơ mặc cho hắn quậy khắp đông tây nam bắc, tất nhiên không làm gì cả.

Bắt đầu đã là đương nhiên, cảm thấy tiếp theo sẽ vẫn là như thế.

Mỗi nhà đều có phương thức liên lạc riêng của mình, Lam Vong Cơ cứ cách một khoảng thời gian cố định sẽ nhận được thư, thấy y đọc xong, Ngụy Vô Tiện lúc đầu sẽ hỏi: "Ngươi thật sự không cần trở về?"

Lam Vong Cơ luôn luôn gấp giấy viết thư lại cẩn thận, trả lời: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện dần dần không hỏi nữa.

Không hy vọng Lam Vong Cơ đi, đương nhiên cũng không giả tạo cứ hỏi mãi.

Ngược lại tin tức trong thư, cái nào Lam Vong có thể cho hắn biết thì sẽ nói cho hắn biết, nếu Ngụy Vô Tiện không nhận ra sự việc và người được nhắc tới trong đó, thì sẽ nói thêm vài câu bổ sung.

Hiện giờ Lam Vong Cơ đã rất ít khi phải giải thích cho Ngụy Vô Tiện, những gì nên biết nhất, đều đã biết hết rồi.

Tình cảnh của Ôn Tình Ôn Ninh dính tới Xạ Nhật Chi Chinh, chuyện mổ đan liên hệ chặt chẽ với chuyện Liên Hoa Ổ bị diệt, và hai chuyện này có liên quan với nhau. Nhưng suy cho cùng không ai thích ôn lại chuyện cũ, mấy ngày Ngụy Vô Tiện tỉnh lại ở Liên Hoa Ổ, Giang Yếm Ly nói chuyện với hắn chưa bao giờ nhắc tới.

Nhưng cuối cùng cũng chạm tới, không thể bỏ qua được nữa, những chuyện này mang lại quá nhiều màu sắc cho bức tranh nhân sinh hai mươi năm của Ngụy Vô Tiện.

Những chiến tích huy hoàng của hắn trong Xạ Nhật Chi Chinh, là bởi vì từng mang oán hận thật lớn.

Không phải họ Giang, nhưng là con trai cố nhân và là đại đệ tử đứng đầu của gia chủ Giang Phong Miên của Vân Mộng Giang thị, người ngoài đều nói được coi như con ruột, thế mà Ôn thị gần như diệt môn toàn bộ Giang gia, tất nhiên là mối hận khắc cốt ghi tâm.

Đến nay vẫn có người cho rằng Giang gia là do Ngụy Vô Tiện liên luỵ, nhưng nếu có một chút công bằng, bất kể Nguỵ Vô Tiện làm gì trong hang động Đồ Lục Huyền Vũ, cũng không phải là nguyên nhân chính dẫn đến Ôn thị động thủ với Giang gia, bất quá là mượn cớ, không có những chuyện này Ôn gia sớm muộn cũng sẽ tìm lý do để ép tới cửa.

Giống như việc thiêu hủy Vân Thâm Bất Tri Xứ, trưởng tử Ôn gia là Ôn Húc đi Cô Tô một chuyến, tùy ý định tội cho gia chủ, buộc Cô Tô Lam thị tự mình đốt tiên phủ, tiên cảnh trăm năm bị hủy trong chớp mắt, gia chủ Lam thị đời trước bị thương nặng qua đời.

Rốt cuộc là có phải liên quan đến việc Kỳ Sơn Ôn thị muốn thành lập trại giáo hóa, hay có liên quan đến việc Cô Tô Lam thị từng dạy dỗ đệ tử bách gia trước Ôn gia hay không, không thể biết được. Ôn gia đã làm rất nhiều chuyện tương tự, thật là vô nghĩa khi cứ khăng khăng phải tìm ra một lý do.

Chỉ vì một lời nói của khách khanh Ôn thị, Ôn Nhược Hàn cầm xem thanh đao của gia chủ đời trước của Thanh Hà Nhiếp Thị, đến lúc săn đêm thanh đao gãy ngang bị yêu thú húc thành trọng thương, nửa năm sau qua đời, gia chủ đương nhiệm Nhiếp Minh Quyết của Nhiếp gia cùng toàn bộ Thanh Hà Nhiếp thị đều cực kỳ thống hận Ôn thị Kỳ Sơn, nhưng biết được lý do phá hủy đao này có ý nghĩa gì không?

Ngụy Vô Tiện đã biết tác phong của Ôn thị trong quá khứ, Lam Vong Cơ lúc ấy cùng ở trong hang động Huyền Vũ, chuyện xảy ra được kể lại rõ ràng, mặc dù nửa tháng sau, Liên Hoa Ổ bị diệt, Vương Linh Kiều luôn miệng nói rằng dạy dỗ hắn, nhưng tai họa cũng không phải thật sự do mình gọi đến, năm đó tất nhiên hắn cũng hiểu được.

Lý trí hiểu được không có nghĩa là cảm xúc có thể chấp nhận được.

Ngụy Vô Tiện suy luận có lẽ trong lòng mình vẫn còn áy náy, hoặc vì báo đáp ơn dạy dỗ nuôi dưỡng, tự nguyện mổ đan là chuyện hắn sẽ làm.

Trí nhớ của hắn mất đi, không thể xác định chính xác ai nên trả nợ ai còn thiếu nợ, nhưng không có trí nhớ thì cũng không có tình cảm, gạt bỏ cảm xúc để xem xét tất cả ngọn nguồn mà người khác đều biết, hắn đã từng làm như thế đủ nhiều trong quá khứ rồi.

Vân Mộng Giang thị hiện giờ đã nằm trong tứ đại gia tộc hàng đầu, Ngụy Vô Tiện trở về hay không đã không cần thiết nữa.

Càng không cần thiết lúc nào cũng cảm nhận kim đan của mình nằm trên người của người khác, chịu đựng những lời lẽ châm chọc ẩn giấu, bầu không khí nặng nề và... những món nợ bị gán cho.

Không phải là không nhận ra, nhưng lúc đầu không biết lý do.

Sau đó đã biết rồi.

Chắp vá những thứ này, có mối quan hệ lẫn nhau mà Giang Yếm Ly đã nói cho hắn ngay từ đầu, nữ tử dịu dàng này nhỏ giọng nói chuyện, không nói tới những gì không vui, chỉ nói bọn họ tình như thủ túc, muốn hắn an tâm tĩnh dưỡng, mọi thứ không giống với biểu hiện của Giang tông chủ.

Giang tông chủ ngược lại cũng không có gì, thái độ quen thuộc, cũng thân thiết hơn so với người khác, nhưng giấu kim trong lời nói, vô tình lộ ra thái độ. Giang Yếm Ly không nói dối, giấu diếm cũng không phải là có ác ý, cũng hiểu được chuyện diệt môn không nên đổ lỗi cho Ngụy Vô Tiện, nhưng trong lòng không thể nào hoàn toàn không có chút khúc mắc nào, loại chuyện này không ai có thể không oán hận.

***

Ngụy Vô Tiện không có ý định trở về, cùng Lam Vong Cơ đi săn bốn phương, tuỳ theo sự cầu viện của người dân mà quyết định nơi đến tiếp theo.

Trước đó cố ý tránh né, sau khi làm rõ ngọn nguồn Vân Mộng Giang thị cũng không tìm hắn nữa, cảm giác bài xích trong lòng Ngụy Vô Tiện nhạt đi một chút, thỉnh thoảng có lúc đến gần Vân Mộng.

Đi qua một khu vườn ở Đàm Châu, Ngụy Vô Tiện nhịn không được muốn vào trong du ngoạn, Lam Vong Cơ theo hắn đi vào.

Khu vườn rất lớn, khí phái phi phàm. Hoa trong vườn rất đa dạng, dù đi vào buổi tối vẫn nở rất đẹp, hương thơm ngào ngạt.

Ngụy Vô Tiện hứng chí bừng bừng đi dạo nửa vòng, gặp mấy ngôi đình có người, đang uống rượu thưởng trà ngâm thơ, vừa ngâm vừa nhìn xung quanh, giống như đang chờ cái gì đó.

Lam Vong Cơ thấy hắn tò mò, nói: "Nơi này là hoa viên Thì Hoa Nữ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thì Hoa Nữ?"

Thời gian hoa nở ngắn ngủi, các loài hoa nở theo mùa, gọi là thì hoa, hoa tràn ngập trong khu vườn này gần như đều thế, cái tên Thì Hoa Nữ này, hình như là yêu tinh sinh ra từ đó.

Quả nhiên nghe Lam Vong Cơ giải thích, trong "Thì Hoa Nữ Hồn" có ghi, Đàm Châu có hoa viên, hoa viên có một người nữ. Dưới trăng ngâm thơ, thơ hay, tặng cho một đóa hoa đang nở, ba năm không héo, hương thơm dài lâu. Nếu thơ không hay, hoặc ngâm bị sai, người nữ đột nhiên xuất hiện, cầm hoa ném vào mặt người ta, sau đó biến mất.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu nói: "Đã được ghi lại vào trong sách rồi sao? Còn rất nổi tiếng nữa."

"Nói vậy cho nên những người này ngâm thơ đều là tới.... để lấy hoa? Lam Trạm ngươi xem trong sách có ghi chép hay không, khi Thì Hoa Nữ tặng hoa sẽ hiện thân, hay là dùng hoa đánh người mới hiện thân? Có ai từng gặp nàng chưa, dung mạo đẹp không?"

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Lúc tặng hoa chưa từng nghe qua, nhưng người ngâm thơ sai bị hoa đánh trúng sẽ ngất đi."

Cũng có nghĩa bất kể là cái nào cũng không có duyên gặp mặt.

Ngụy Vô Tiện truy vấn: "Cho nên thật sự chưa có ai từng gặp? Ta không tin, Lam Trạm ngươi xem, người ở nơi này cũng không ít, mỗi tháng ngâm thơ là vì muốn gặp giai nhân đúng không? Yêu tinh phong nhã như thế, lại là do thứ đẹp đẽ ngưng tụ mà thành, khẳng định là rất xinh đẹp...."

Lam Vong Cơ không nói gì.

Ngụy Vô Tiện kêu: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ: "Làm gì."

Ngụy Vô Tiện kề sát vào một chút, nói: "Ngươi ngâm một bài thơ đi! Ngươi khẳng định là ngâm thơ rất hay, Thì Hoa Nữ tất nhiên tặng hoa cho ngươi, theo lý thuyết nàng tặng hoa chắc chắn phải có một quá trình "tặng", nhãn lực của ta không tệ, chỉ cần thoáng cái ta đã có thể nhìn thấy. Giúp một việc đi, Lam Trạm, ta muốn xem."

Lam Vong Cơ: "Không."

Ngụy Vô Tiện kiên trì nói: "Ba năm hoa thơm không héo, ngươi không cần sao?"

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện đau lòng nói: "Lam Trạm, sao ngươi có thể như vậy. Lúc trước ngươi rõ ràng rất dễ nói chuyện, hôm nay tại làm sao lại bắt đầu dùng chữ không để bắt đầu rồi... Lam Trạm, một bài thơ, chỉ một bài thôi."

Lam Vong Cơ dừng lại một chút, vẫn nói: "Không...".

Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu ngươi một bài thơ cũng không chịu đọc, vậy ta đọc. Ta nhớ không được, đọc sai khiến Thì Hoa Nữ ném hoa đến ngất đi ngươi phải đỡ lấy ta, đừng để nàng tùy tiện tìm chỗ vứt xác ta, sẵn tiện trọng trách nhìn rõ dung mạo của Thì Hoa Nữ như thế nào sẽ giao cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện há mồm sắp sửa đọc, Lam Vong Cơ kéo hắn đi.

***

Đi vào thị trấn gần đó trời càng khuya hơn.

Chọn một khách điếm, Lam Vong Cơ như bình thường thuê hai phòng, phòng tốt đã hết phòng sát vách nhau, Ngụy Vô Tiện mặt đầy tươi cười nói với ông chủ khách điếm là không sao. Nói là: nếu đã không phải ở chung một phòng, phòng có sát vách nhau hay không thì có khác biệt gì?

Dặn dò xong, hai người chia nhau ra ở hành lang, Ngụy Vô Tiện mở cửa phòng mình ra, quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ ở đầu bên kia lối đi đang nhìn hắn, cười hì hì giơ tay lên vẫy hai cái rồi đi vào.

Không lâu sau, xa xa cũng truyền đến tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng.

Hai phòng không sát vách nhau có khác biệt gì không?

Tất nhiên là có.

Qua giờ hợi, đoán chừng Lam Vong Cơ với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi khiến người ta giận sôi kia hẳn là đã ngủ rồi, Ngụy Vô Tiện hớn hở trèo cửa sổ đi ra ngoài.

Lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn một chút, gian phòng Lam Vong Cơ quả nhiên vẫn còn tối, không hề bị hắn làm cho kinh động. Vô cùng đắc ý chỉnh sửa lại quần áo, đi về phía hoa viên Thì Hoa Nữ.

Không biết rằng phía sau cánh cửa sổ hắn vừa mới nhìn đã sáng lên một ánh lửa.

Lam Vong Cơ trong khách điếm mở hai mắt ra, đẩy cửa đi ra, đi qua hành lang dài dừng lại ở ngoài cửa phòng Ngụy Vô Tiện, ở lại một lát, cũng xuống lầu ra khỏi khách điếm.

***

Đêm khuya hoa viên Thì Hoa Nữ đã không còn ai, mặc dù ngâm thơ dưới trăng được giai nhân tặng hoa là chuyện cực kỳ phong nhã, nhưng nửa đêm canh ba dễ dàng gặp phải quỷ quái khác, người dân bình thường không dám ở lại quá muộn, hơn nữa hoa viên Thì Hoa Nữ ở ngoại ô, ít đèn đuốc hơi người. Điều này không ảnh hưởng đến một vài người. Lam Vong Cơ không nhanh không chậm bước vào hoa viên, thoáng phân biệt, rồi không chút do dự chọn một phương hướng đi qua.

Đi một hồi, nghe được giọng của Ngụy Vô Tiện.

"Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên..."

Lam Vong Cơ dừng chân.

"--- Giang Phong ngư hỏa đối sầu miên"

Lam Vong Cơ: "......"

Cách đó không xa giọng nói tiếp tục: "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, Chích tiện uyên ương... bất, tiện, tiên!" (Đại loại là đọc thơ)

Bốn câu thơ chắp vá chẳng hề liên quan, Lam Vong Cơ im lặng.

Chợt cảm thấy có điều khác thường, có một cỗ khí tức ngưng đọng trong bụi hoa, Ngụy Vô Tiện phản ứng cực nhanh quay đầu lại, nhưng Thì Hoa Nữ tốc độ nhanh hơn, còn chưa hoàn toàn hiện thân đã đánh đoá hoa vào mặt.

Đã là năng lực đặc biệt của yêu tinh này, Ngụy Vô Tiện cũng không thể ngoại lệ mà ngất xỉu đi, thân thể lảo đảo, được Thì Hoa Nữ bị chọc giận dùng hoa đánh hắn ngất xỉu đỡ lấy.

Cánh tay mảnh khảnh dễ dàng nhấc một nam nhân lên, chuẩn bị vứt ra ngoài hoa viên, Hoa Hồn ngẩng đầu, đối mặt với Lam Vong Cơ.

"......"

Ánh mắt Lam Vong Cơ lạnh như băng.

Không ngờ sẽ bị bắt gặp, Thì Hoa Nữ ngẩn người, bỗng nhiên ném người cho y, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt tiếp được, Thì Hoa Nữ đột nhiên biến mất.

Xác nhận khí tức yêu tinh đã đi xa, Lam Vong Cơ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhắm chặt hai mắt của Ngụy Vô Tiện, đứng lặng dưới ánh trăng hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- ----------------------------------------

Lời tác giả:

Tuy rằng Thì Hoa Nữ chỉ muốn ném Tiện ra ngoài, những thứ khác đều không nghĩ tới.

Tuy rằng chỉ đứng tại chỗ yên lặng nhìn chằm chằm, những thứ khác đều không nói.

Nhưng Thì Hoa Nữ vẫn cực kỳ có cảm giác nguy hiểm mà ném Tiện cho Kỷ trước rồi bỏ chạy, tiểu tỷ tỷ đặc biệt thông minh, ngươi làm rất đúng!

Lam Vong Cơ, dùng ánh mắt đánh bại BOSS Thì Hoa Nữ trấn giữ trong hoa viện, rơi xuống giải thưởng lớn: Một Tiện Tiện đang hôn mê có thể mặc người xử trí!

Kinh hỉ đến quá đột ngột, người trong lòng cứ như vậy bị đánh ngất xỉu ném vào trong vòng tay, mê man không chút phòng bị, Lam Vong Cơ đứng tại chỗ rơi vào trầm tư.

A bất quá Tiện mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao ba sào, Kỷ tự do ra vào phòng hắn cũng không làm gì, nhặt quần áo lên, đến giờ thì đưa đến một chậu nước rửa mặt và mua một phần điểm tâm mà thôi.

(Ôn Ninh muốn nói lại thôi:...)

-----

Vì thế lần này không nhìn thấy được chân dung Thì Hoa Nữ.

Kỷ thấy được.

Nhận xét của Lam Vong Cơ đối với Thì Hoa Nữ: Không có.

Tiện Tiện tò mò đến cào xé tâm can: Van xin ngươi, Lam Trạm ngươi nói cho ta biết nha, Lam nhị ca à ───

-----

Nói tới mới nhớ viết đoạn đầu tiên vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, Tiện Tiện ngươi mau ở cùng một chỗ với Kỷ đi, sau khi ở cùng một chỗ, ngươi ngay cả mặc quần áo rửa mặt cũng không cần tự mình làm!

Thật ra nhìn Tiện Tiện ăn sáng cũng là một phong cảnh tuyệt vời, Kỷ yên lặng nhìn Tiện cắn táo còn có thể mút một cái, ăn bánh bao sẽ liếm liếm ngón tay, nếu nước canh vượt qua lằn ranh chảy xuống, Tiện còn có thể giống như hôn cổ tay, mút hút liếm nước chảy xuống.

Tiện Tiện đói bụng chăm chú nạp đồ ăn – ing: (liếm, hút, mút...)

Món ăn sáng sau này sẽ ngày càng tươi ngon mọng nước hơn, bánh bao tiến hóa thành bánh bao súp.

PS: thơ sao chép từ kịch truyền thanh Ma đạo hihihi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play