Cô đau lòng đưa tay lên chạm vào má anh, phiền muộn nói: “Tại sao anh biết nhưng lại không hỏi em đi đâu?”
Hàn Thiên Nhược im lặng.

Thực ra cô đi đâu, về nơi nào anh đều biết, nhưng anh không nói.

Cô muốn được tự do, anh bảo vệ sự tự do của cô, chứ không phải tạo ra một cái lồ ng để giam cầm người con gái của anh.
“Anh không hỏi nhưng em vẫn phải nói, em đã từng hứa với anh sẽ không bỏ rơi anh đúng không, em đã hứa thì em sẽ làm được.

Em sẽ giam anh bên cạnh mãi không buông, trừ khi… anh nói lời chia tay.”
“Anh sẽ không bao giờ nói từ đó.” Ánh mắt Hàn Thiên Nhược hiện lên tia kiên định rõ ràng.
Mặc Âu phì cười: “Thế thì tốt, đợi em đi tắm rồi lại bồi anh ngủ nhé.”
Hàn Thiên Nhược cong môi gật đầu.

Nhìn theo bóng dáng người con gái của anh khuất dạng sau lối rẽ vào phòng ngủ, khóe môi anh mím lại một đường thẳng dài không khe hở.

Anh bước thẳng xuống cầu thang.

Đến phòng khách, Hàn Thiên Nhược mở khóa ngăn bàn ra, trong đó có duy nhất một tấm ảnh, chính là cảnh tượng Mặc Âu bị một người đàn ông đè lên ngay trước cửa phòng nghỉ.

Anh nhìn bức ảnh một lúc rồi nắm chặt tay, bóp nát tấm ảnh.

Với lấy một chiếc bật lửa trên bàn.

Từng động tác được anh thực hiện một cách nhanh gọn, đợi tấm ảnh bén lửa, anh ném vào sọt rác cảm ứng dưới chân.

Tấm ảnh không biết thật giả như thế nào cứ như thế bị tiêu hủy dưới ánh mắt tăm tối rực cháy của người đàn ông quyền lực tối cao mang danh ‘’Cái chết”.
......................
“Người đẹp của anh đã tắm nước ấm thơm tho sạch sẽ xong rồi đây.”
Mặc Âu thay bộ đồ ngủ khác màu ghi bước ra từ phòng tắm với hai má hồng hào.

“Ngủ thôi.” Hàn Thiên Nhược đã nằm trên giường đợi cô nãy giờ, còn chủ động vén một bên mép chăn lên.
“Òa! Tóc anh thơm thật đấy.”

Mặc Âu tự nhiên nằm xuống bên cạnh anh, một tay đưa lên xoa đầu Hàn Thiên Nhược.
“Không thơm sao được, anh lấy dầu gội của em dùng mà.” Hàn Thiên Nhược đã khôi phục lại sắc mặt ôn nhu thường ngày, có chút tự đắc vênh váo nói.

Em mau khen anh thông minh đi!
Mặc Âu cười tủm tỉm, hạ tay xuống vòng qua ôm lấy vòng eo săn chắc của người bên cạnh, nép đầu sát vào ngực anh.

Hít hà mùi hương bạc hà thanh mát quen thuộc cùng mùi hương nam tính độc nhất vô nhị trên người Hàn Thiên Nhược cho thỏa cơn nhớ, cô mới mở miệng:

“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi Thiên Nhược?”
Hàn Thiên Nhược nghe cô gọi tên anh thì cứng người, cộng thêm cả cái vấn đề cô đang đề cập đến khiến anh không thể không nghĩ ngợi lung tung.
“Gần một tháng rồi.”
Mặc Âu lẩm nhẩm nói: “Đã đủ dài chưa nhỉ?”
Trong căn phòng ngủ cách âm, thính giác Hàn Thiên Nhược lại tốt như vậy, sao có thể không nghe lời cô nói.
Sống lưng ngay lập tức dựng đứng, khuôn mặt từ nhu hòa một lần nữa biến sắc, trở thành tái mét, lại có chút khẩn trương.
“Em nói vậy là có ý gì?”
Mặc Âu nghe âm thanh truyền đến từ phía trên đầu thì hơi giật mình, nhưng may mắn là vẫn kịp thời tiếp thu lời anh vừa hỏi.

Cô biết anh lại nghĩ nhiều rồi đành bất lực bĩu môi:

“Anh là đang sợ cái gì? Sợ em nói yêu đủ dài rồi nên chuẩn bị chia tay với anh à?”

Bị nói trúng tim đen, Hàn Thiên Nhược run người một cái, nhịp tim dần tăng tốc, cúi đầu nhìn xuống Mặc Âu, người giờ đây cũng đang ngóc đầu lên nhìn anh cười.
Mặc Âu cười một cách vô lại, chọt chọt vào ngực trái của anh mấy cái, trêu chọc:

“Anh xem, em nói đúng rồi phải không? Ngay cả tim cũng đập nhanh như vậy mà.”
Hàn Thiên Nhược bị cô đùa giỡn nhưng không mắng cô, chỉ dúi đầu cô lại vào ngực, tựa cằm vào đầu cô trầm giọng:

“Anh tự biết con người anh chẳng có gì thú vị cả, chỉ sợ em nhàm chán.

Nên nếu em nói đến việc chia tay với anh thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lí.

Nhưng anh mong là chúng ta sẽ tiến triển đến mối quan hệ hôn nhân.

Đây cũng chính là mục tiêu to lớn nhất của cuộc đời anh.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play