Rồi đến một ngày nào đó bản thân bạn sẽ tự ngộ ra, trước khi trở thành chiếc lá khô già nua, cằn cỗi, chúng ta cũng đã từng là một chiếc lá non xanh mơn mởn còn đọng hơi sương ẩm ướt, tràn đầy hi vọng về một ngày mới đầy nắng và gió.
Có lẽ đó là khoảng thời gian tự do tự tại nhất của lá.
Đến lúc lá trưởng thành hơn, không còn tự tìm cho mình những niềm vui nữa mà luôn phải phòng vệ bản thân tránh khỏi mọi phong ba bão táp.
Qua đến giai đoạn lá sần sùi đi, nó trầm tính hẳn, cứ ý như đã thông hiểu hết mọi quy luật bất biến của cuộc đời.
Cho dù bạn đang phát triển ở giai đoạn nào, hãy sống như mình mới là một nhành non không màng thế sự bon chen, chỉ đơn giản là sống cho bản thân, khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc, thế là được rồi!
Đâu còn nhiều ngày chúng ta được sống đến vậy.
Sinh mệnh đáng giá ngàn vàng, nó còn dùng để ngắm mọi mỹ nhân, ăn hết những món cao lương mĩ vị, hưởng thụ cảm giác được lấp đầy khi có người đẹp trong lòng,… Hẳn là Tần Quân đang nghĩ về lí do này thì hợp lí hơn.
Năm phút dành cho Tần Quân đã trôi qua.

Hàn Thiên Nhược không đợi thêm một giây phút nào nữa, khuôn mặt vốn đã lạnh lúc này còn rét hơn.
Anh thả khẩu súng đã được lau chùi sáng loáng xuống ghế, trước khi đi còn để lại một giọng nói âm u:
“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì xem tôi có giết cậu không?”
Tần Quân vốn muốn ngăn cản, nhưng lại không có lí do nào có thể thuyết phục hắn được nữa.
Không ngoài dự đoán của Tần Quân, lúc nhìn thấy vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi của Hàn Thiên Nhược - người đang nện những bước chân cương nghị có chút gấp gáp đi ra khỏi hội trường, mọi người trong phòng liền ồn ào bàn tán.
Vị trưởng lão Tống gia lên tiếng trước: “Ngài Dealth hiếm khi có hành động vội vã như vậy lắm.”
Lão đại của Minh gia cũng mở miệng: “Chúng ta còn đang giai đoạn khủng hoảng trầm trọng ở cả hai phe phái Hắc đạo lẫn Bạch đạo.

Người đứng đầu lại ngài Death và Mabel.

Không biết ngài Death đã có giải pháp như thế nào chưa?! Chứ tôi còn chưa gặp ngài Mabel luôn mai danh ẩn tích kia.”
Lão đại nhà Từ gia bất phục nhạo báng: “Nhìn cử chỉ hấp tấp, vội vã như vừa nãy của hắn thì chắc là chưa có kế hoạch nào đâu.

Dù sao hắn cũng còn trẻ như vậy…”
Bầu không khí bất chợt rơi vào sự im lặng lạ thường…
Hàm ý trong câu nói của vị lão đại nhà Từ gia không ai ở đây là không hiểu.

Ý ông ta ở đây là không phục việc một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngài Death lên làm ông trùm Đông Nam Á.
Trong khi bọn họ đã ở độ tuổi gần đất xa trời, nhiều người vẫn còn đang trong độ tuổi tứ tuần vẫn phải răm rắp mà nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Nhưng ở đây không một ai là chưa từng thử qua nhát dao trí mạng của vị thủ lĩnh tổ chức Death này.

Tuy đã nếm qua mùi máu vì việc không khuất phục hắn, nhưng nhiều gia tộc, tổ chức vẫn đang ngấm ngầm chờ cơ hội để đảo ngược trật tự của giới Hắc - Bạch đạo này.
Thử hỏi xem, ai không muốn đứng trên vạn người?
Chắc chắn là không có ai, ngay cả một vị đường chủ nhỏ bé cũng muốn lật đổ chức vị của lão đại cùng nhà kia mà.
Trên đời này, cái gì cũng có thể xảy ra, không gì là không thể cả!
Vị trưởng lão Tống gia lại lần nữa là người cất giọng nói già nua nhưng đầy quyền uy lên trước:
“Lão Từ à, gan ông cũng không nhỏ đâu.

Trong đây ông đừng tưởng ngài Death đi rồi thì ông muốn nói gì thì nói.

Tai mắt của ngài ấy khắp nơi ông còn chưa biết hết đâu.

Không muốn chết oan thì câm cái mồm lại, còn ông muốn chết thì tôi rất hoan nghênh.”
Lão Từ tức đến bặm môi, sắc mặt xanh lét: “Ông… ông dám trù ẻo tôi!”
Tống trưởng lão không thèm trả lời, nhắm mắt tĩnh dưỡng trong lúc chờ đợi ngài Death trở lại, cùng ngài Mabel kia còn chưa đến.
Lão Từ tức đến sôi máu mà không thể làm được gì, hậm hực quay người dậm chân bỏ đi với một vẻ mặt tức tối..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play