Đến trạm tàu điện ngầm vừa đúng lúc là giờ tan tầm. Cả một thông đạo dài chật ních người và gió. Long Thất vừa đi vừa đeo tai nghe, lấy điện thoại lên web trường.
Đầu ngón trỏ vuốt từ từ trên màn hình, trang chủ đều là những thứ liên quan tới chuyện "Thứ hai liệu Long Thất có bị nêu tên trên đài phát thanh hay không". Một hồi sau thì lướt qua bài viết mà Bạch Ngải Đỉnh mới đăng tải, cô thả chậm cước bộ, nheo mắt nhìn kĩ.
Bài đăng vào lúc ba giờ hai mươi lăm phút không tám giây. Caption là: Một buổi chiều mệt mỏi, cảm ơn ly trà sữa của cậu. Kèm theo là một bức ảnh Bạch Ngải Đình chụp chung với ly trà sữa chưa được mở nắp.
Phía dưới rất náo nhiệt, hầu như đều là nữ sinh trong trường ấn like, còn có không ít những học muội năm nhất nhảy vào nịnh hót: Học tỷ thật xinh đẹp, nam thần học trưởng tốt với chị quá!
Long Thất kéo xuống một bên tai nghe, ấn vào nút tạo bài viết mới, chọn một tấm ảnh từ trong album điện thoại, đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím, rồi ấn đăng.
Một giây sau, dòng trạng thái lập tức xuất hiện trên trang chủ của trường. Cô đeo lại tai nghe tiếp tục đi. Có lẽ học sinh của trường cấp ba Bắc Phiên trong cùng một giây đó đều trông thấy thông báo hiển thị bài đăng mới nhất này của cô.
Người đăng: Long Thất.
Nội dung:
Ảnh: một bức ảnh rõ ràng là tay cô đang nắm chặt lấy bả vai của một nam sinh, lực đạo rất lớn, lớn đến nỗi trên làn da của nam sinh kia in hằn năm vết đỏ. Làn da của cậu tương phản rõ rệt với màu sơn móng tay của cô tạo cảm giác vô cùng ái muội lại không kém phần rung động.
Caption: Ba giờ hai mươi lăm phút không tám giây.
Chỉ cần là người có chút kinh nghiệm đều sẽ đoán được bức ảnh này chụp khi họ đang làm gì.
Long Thất đứng dựa vào bức tường bên cạnh nhà ga đợi tàu đến, chuông điện thoại kêu không ngừng trong túi áo. Đợi cô nghe hết một bài hát, mới chậm rãi móc điện thoại ra nhìn. Đúng lúc này, tin nhắn của Cận Dịch Khẳng cũng gửi tới.
Hai người họ không kết bạn với nhau. Có lẽ bạn của cậu chia sẻ bài đăng của cô nên cậu mới biết. Nhưng chỉ gửi cho cô một câu qua tin nhắn riêng tư: Thấy sướиɠ không.
Cận Dịch Khẳng là một tên xấu xa, là loại người xấu vừa đẹp trai lại có tiền. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ dừng lại ở mức độ "ăn bánh trả tiền" mà thôi. Không phải là do cậu không có gái. Mà là do Cận Dịch Khẳng cảm thấy phải như thế này mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà nhất định phải cùng cô làm mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cậu vốn rất lười phải nói chuyện, nếu có thể dùng ba chữ để kết thúc thì tuyệt đối không dùng đến sáu chữ. Cho nên ba chữ này có thể giải nghĩa như sau: Cậu phản kích Bạch Ngải Đình như vậy có thấy sướиɠ hay không? Hoặc cũng có thể là lúc nãy làm cùng tôi cậu có thấy sướиɠ hay không.
Cô nhắn lại cho cậu một cái sticker bạt tai.
Cậu nhắn: Chiều mai tới đây.
Đánh chữ: Không tới, cậu hết tiền rồi.
Đáp: Gia(*) có.
*Gia: gia trong đại gia, đây là cách xưng hô của nam chính với nữ chính.
Cận Dịch Khẳng vừa gọi điện cho cô thì tàu tới. Váy đồng phục khẽ hất lên, cô không nhận cuộc gọi mà ném điện thoại thẳng vào trong cặp. Bên cạnh có một fan hâm mộ nhận ra Long Thất đang tính bước qua xin chữ ký, liền bị cô đánh đòn phủ đầu giơ ngón giữa ra, cậu bạn đó ngay lập tức bị doạ giật bắn mình. Tàu điện ngầm dừng lại, một đống người từ bên trong bước ra, cô cũng thuận lợi tiến vào.
Bên trong có vài nữ sinh cùng trường đang ngồi phía trước. Trừ một cô gái đang ngồi ở phía bên phải lặng lẽ đọc sách, những người còn lại đều đang tán gẫu với nhau. Long Thất chạm mắt với một hàng nữ sinh phía đối diện, họ liền im bặt, vẻ mặt có chút bí bách. Cô nhìn thấy phía ngoài cùng bên phải còn một vị trí trống, đang chuẩn bị bước qua đó ngồi thì cô gái ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên, hai người cùng lúc nhìn thấy đối phương.
Long Thất đột nhiên dừng bước, mấy nữ sinh bên đó cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cửa phía sau lưng khép lại, tàu từ từ di chuyển, thân tàu hơi lắc lư. Sau một giây lưỡng lự, cô quay đầu tìm chỗ khác, cuối cùng chọn lấy một chỗ đối diện với hàng nữ sinh kia.
Cô gái đang đặt sách trên đầu gối trước mặt tên là Đổng Tây.
Bắc Phiên cao trung có ba vị nữ sinh nổi tiếng. Người đẹp nhất tất nhiên là Long Thất, thông tuệ nhất có Bạch Ngải Đình, mà vị còn lại chính là tài nữ Đổng Tây.
Cả ba đều có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng tính cách lại cực kỳ khác nhau. Mỗi người đều có ưu khuyết riêng. Long Thất xinh đẹp nhưng lưu manh, tiếng xấu lan xa. Bạch Ngải Đình có cả tài năng lẫn nhan sắc nhưng hay hất hàm lên mặt, không phải là kiểu người đơn thuần. Chỉ có Đổng Tây sạch sẽ như một tờ giấy trắng, mặc dù thành tích tốt nhưng không có qua lại với người của hội học sinh. Bạn bè của cô ấy đều là học sinh ba tốt. Cô ấy dường như chỉ thích đọc sách, trước giờ không hề quan tâm đến việc bầu chọn trên web trường lẫn bảng xếp hạng linh tinh, ID cá nhân luôn cài đặt ở chế độ riêng tư, danh sách bạn bè chỉ dừng lại ở một chữ số, cũng là người ít khi bị đem ra bàn tán nhất trong ba vị hậu của Bắc Phiên.
Chẳng ai nỡ nặng lời với cô ấy một câu.
Không khí bên trong tàu điện ngầm có chút tế nhị. Đổng Tây tiếp tục cúi đầu đọc sách. Mấy nữ sinh bên cạnh lại chẳng có cách nào làm ra vẻ tự nhiên được, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ kiêng kỵ "làm sao mà xui xẻo như vậy gặp đúng phải cái người này chứ". Long Thất ngẩng đầu nhìn lướt qua, bọn họ lập tức cúi đầu mím môi, hiển nhiên cũng không muốn kiếm chuyện.
Đổng Tây yên lặng cúi đầu đọc sách. Cả quá trình, cô chẳng hề ngó ngàng đến đám nữ sinh đang tán gẫu, hoàn toàn tách biệt bản thân mình với không khí xung quanh. Ngón tay cô nhẹ nhàng lật sách, mái tóc xoã trên vai lướt nhẹ trên trang sách phía dưới, không hấp tấp không nóng vội.
Đến trạm, Long Thất xuống tàu, đám nữ sinh nọ cũng theo cô ra ngoài. Chỉ có điều cô luôn đi ở phía trước còn họ thì ở đằng đẵng sau lưng, ở giữa ngăn cách bởi đoàn hành khách và những người có vẻ như sắp trễ tàu.
Vừa đeo tai nghe lên, Long Thất chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng va chạm phía sau, có cả tiếng la hét của những cô gái. Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy vừa giật túi xách của ai đó đang lao nhanh về hướng này, một cô gái bị đẩy ngã trên mặt đất, không thấy rõ là ai. Vẻ mặt hung dữ của người đàn ông kia khiến cho hai người đi bên cạnh cô cũng la hét sợ hãi. Tiếng kêu hoảng hốt lẫn những tiếng bước chân hoảng loạn nhanh chóng truyền tới.
Long Thất lập tức giơ chân phải ra.
Người đàn ông kia bởi vì chạy quá nhanh nên nhất thời không kịp ngừng lại, liền đυ.ng trúng mắt cá chân phải của cô! Sau khi hắn ngã nhoài xuống đất như chó ăn c**, cô dứt khoát lùi về phía sau hai bước. Lúc gã định phản kháng lại, cô một phát giẫm lên cái tay đang cầm túi của hắn. Hắn thét lớn. Phía sau, bảo an của trạm tàu điện ngầm cũng kịp thời đuổi tới khống chế hắn ta.
Long Thất nhặt chiếc túi lên.
Cô nhanh chân bước qua đám người vẫn còn đang hoảng loạn kia. Cô gái đang ngã trên mặt đất bị đám đông phía trước chặn mất, không nhìn rõ mặt. Cô vừa tiến tới vừa nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Sau khi đám người phía trước tản đi bớt, cô mới thấy được gương mặt của nữ sinh đang tái nhợt kia, còn Đổng Tây đang ngồi xuống bên cạnh an ủi cô ta.
Bước chân cô vốn dĩ rất nhanh nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nữ sinh kia liền từ từ giảm chậm, bàn tay đang cầm túi cũng từ từ thả lỏng. Cô đi tới trước mặt họ, Đổng Tây và nữ sinh nọ đồng thời hướng mắt lên nhìn cô.
Long Thất đưa túi qua.
Nữ sinh kia sững sờ một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy. Một đám nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Đổng Tây ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Nói cảm ơn đi."
"Cảm ơn..."
Long Thất đút hai tay vào túi áo, có chút dùng sức, bả vai hơi rũ xuống. Cô quay người rời đi. Nữ sinh vừa bị doạ ngốc kia đến giờ vẫn còn được mọi người xúm lại an ủi.