“Sau này tôi sẽ kế thừa sản nghiệp của bố mình, khó tránh được phải giao tiếp với người làm ăn, sau này e là vẫn sẽ gặp chú Ba, tôi nhìn ra được, chú Ba rất quan tâm Trúc Linh, cô ấy quả thực là một cô gái xứng đáng được người khác đối tốt, Chú Ba tuy là người nhà họ Cố, không thân thiết với nhà họ Hứa, nhưng lại rất quan tâm cô ấy, Ngôn Phúc Lâm rất cảm kích.”
“Tôi quan tâm con bé là chuyện của tôi với con bé, cần cảm ơn thì cũng là con bé cảm ơn tôi, cậu cảm ơn tôi làm gì? Huống chi, thân phận của con bé, quả thực nên gọi tôi là chú Ba, nhưng tôi và nhà họ Ngôn không phải thân thiết gì, tiếng chú Ba của cậu, tôi không kham nổi. Tôi cũng có việc, xin được đi trước.”
Thái độ của Cố Thành Trung rất lạnh lùng, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
Chiếc đũa đặt lên bát sứ vang lên tiếng kêu thánh thót, nhẹ nhàng đánh động tâm hồn Ngôn Phúc Lâm.
Không biết tại sao, thái độ của Cố Thành Trung càng gần càng không thân thiện, chẳng lẽ mình làm sai gì rồi sao?
Cố Thành Trung rời đi, Ngôn Phúc Lâm cũng chẳng buồn ăn cơm, vội trở về trường.
Sau khi cô về trường, không ngờ bạn cùng phòng nói, Ngôn Phúc Lâm đang đợi ở dưới lầu, nói có chuyện cần tìm cô.
Bạn cùng phòng hóng chuyện:
“Trông cậu với đàn anh đó gần đây có vẻ hân, có phải hai người.”
“Không phải!”
Hứa Trúc Linh xua tay, sợ họ đoán mò.
“Không phải? Tớ thấy đàn anh Ngôn Phúc Lâm với cậu trông thân lắm! Cậu nói thật đi, rốt cuộc các cậu…”
“Không, tớ không thích đàn anh Ngôn Phúc Lâm, vả lại… tớ có bạn trai rồi.”
Cô bất giác nhìn điện thoại một cái, từ lúc cô bỏ chạy, Cố Thành Trung vẫn không liên lạc với mình. Bạn đang đọc 𝙩r𝑢yện 𝙩ại # 𝘛𝑹𝑢𝗠𝘛𝑹𝐔Y eN﹒vn #
Còn đang giận mình sao?
Cô hơi thấp thỏm bất an.
Cô ngại để Ngôn Phúc Lâm đợi lâu nên xuống lầu.
“Đi dạo chút đi.”
“Ừm.” Cô không dám nhìn vào mắt Ngôn Phúc Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT