Đêm đó, Chương Chi Vi không thể nhớ lại quá nhiều.
Mũi đao bôi mật, tựa như chiếc kim nhỏ giấu trong chén chè.
Cô không tham gia bữa tối sinh nhật của Lục Đình Trấn, càng không biết Lục Đình Trấn nói chuyện với ông chủ Lục, bà Lục như thế nào.
Tóm lại, ngày hôm sau, Chương Chi Vi bước đi run rẩy xuống nhà ăn sáng, xuống lầu ăn sáng, Lục thái thái đã nói với cô trìu mến rằng cô cần dọn ra ngoài.
Nhà là Lục Đình Trấn mua, người cũng là anh chỉ định, đồ đạc của Chương Chi Vi không nhiều lắm, thu dọn nhanh chóng sạch sẽ. Lúc rời đi, Lục thái thái đem một cái vòng phỉ thúy mình đeo đã lâu đưa cho cô, ngọc đeo lâu năm, màu nước đẹp, đủ độ bóng.
"Vi Vi." bà Lục nói: "Tranh thủ về thăm ta nhé.”
Chương Chi Vi ở Lục gia nhiều năm, trong nhà này mỗi người như thế nào, cô đều biết rõ.
Ông chủ Lục mặt thiện tâm cứng rắn, trong nhà chỉ mỗi Lục Đình Trấn dám làm trái lệnh ông ấy… Ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa cũng là thật, ông ấy rất cảm kích A Man cứu ông, cũng thật lòng đối tốt với Chương Chi Vi.
Lục thái thái là người giống bồ tát, tâm địa Bồ Tát, không có chính kiến, bà ấy là một tiểu thư khuê các truyền thống, không có chủ kiến của mình, thường là Ông chủ Lục nói cái gì, bà ấy sẽ làm cái đó.
Phần lớn những người làm việc cho Nhà họ Lục đều cung kính lễ phép với Chương Chi Vi, duy chỉ có bà Trương có chút "chướng mắt" Chương Chi Vi. Bà Trương là người chăm sóc Lục Đình Trấn từ nhỏ đến lớn, nếu đặt ở xã hội cũ, đó chính là nhân vật giống như "vú nuôi", "nhũ mẫu". Chương Chi Vi không biết mình đã đắc tội với bà ta, mới đầu, cô khách khí, lo sợ bất an, sau khi ý thức được đối phương đích xác có ý xấu với mình, Chương Chi Vi cũng đã không còn để ý đến nữa.
Chương Chi Vi cũng từng vô tình nghe bà Trương và Lục thái thái nhắc tới: "Hmm, Chương Chi Vi tuổi đã lớn như vậy, không có quan hệ huyết thống với Đình Trấn, Đình Trấn lại một mực không cưới vợ, hai người ở dưới một mái nhà, không thích hợp lắm..."
Bà Lục nói: "Đừng nói lung tung, bà Trương, truyền ra ngoài thì như thế nào?”
Chương Chi Vi cảm thấy không đúng, cô nhẹ nhàng lui về phía sau, bất thình lình đụng vào lồng ngực của ai đó.
Quay đầu lại nhìn, là Lục Đình Trấn vừa tỉnh rượu, anh chỉ lẳng lặng đứng, trầm mặc không nói gì.
Ngày hôm sau, bà Trương bị thay đổi cách xưng hô đối với Lục Đình Trấn, không còn hưởng đặc quyền, không được gọi anh là "Đình trấn", mà phải giống như những người hầu khác trong nhà này, gọi anh là "Tiên sinh”.
Từ đó về sau, Chương Chi Vi không bao giờ gặp bà Trương nói xấu ai nữa.
Trong nhà này, người duy nhất mà Chương Chi Vi không hiểu rõ nhất, chính là Lục Đình Trấn.
Anh là đứa con duy nhất của ông chủ Lục và bà Lục, khi bà Lục sinh ra anh thì cơ thể suy nhược, mà ông chủ Lục và bà Lục tình cảm sâu đậm, cho dù là vào những năm 71, trước khi "chế độ nạp thiếp" bị bãi bỏ, ông ấy cũng sẽ không giống những người khác mà đi có thêm 2 3 4 5 6 người vợ.
Lục Đình Trấn cả đời thuận buồm xuôi gió, trong số những người Chương Chi Vi quen biết, không tìm được người biết chọn nhà để đầu thai ngoài anh. Tựa như chơi bài 21 điểm Xì Dách, Lục Đình Trấn trời sinh hảo mệnh, trước tiên có 1 lá A, lại thêm một lá K.
Chương Chi Vi mệnh khổ, từ nhỏ đã ở nơi loạn nhất dơ nhất, cha mẹ mất sớm, cha nuôi thương cô cũng sớm qua đời, trong tay chỉ có một lá hai, một lá ba, cắn răng mà rút thêm, cũng chỉ lấy thêm một lá mười.
Lúc mới tới Lục gia, Chương Chi Vi cùng Lục Đình Trấn quan hệ không tệ, dù sao cũng là A Man cùng một ít bằng hữu đạo nghĩa giang hồ nuôi lớn, cô lanh lợi nên mở miệng chính là "chú", chú Lục lớn, chú Lục ngắn, làm nũng ngoan ngoãn chính là sở trường của cô. Lục Đình Trấn cũng thương cô, muốn cái gì cho cái đó —— Lục gia cái gì cũng không thiếu, Lục Đình Trấn cũng vui vẻ cưng chiều cô, giống như nuôi một cô em gái, cho cô đi học trường tốt nhất, mời cô giáo dương cầm tốt nhất cho cô.
Anh có tướng mạo tuấn tú, lại có hào quang danh lợi, Chương Chi Vi làm sao có thể chống đỡ được loại "sủng nịch" này, tâm hồn thiếu nữ mong manh, liền ngã vào.
Đáng tiếc, người ngã vào chỉ có một mình cô.
......
Chương Chi Vi ngủ một mình đến ngày hôm sau, Lục Đình Trấn cũng không trở về, sai người gọi điện thoại cho cô, lại nói có việc phải bận, qua hai ngày nữa sẽ đến thăm cô.
Chương Chi Vi đã quen rồi, cô ngáp ngắn ngáp dài uống trà sáng, đọc báo, các ký tự vuông vức, nằm ở đầu trang, nội dung là việc tranh chấp gần đây. Ông Trương đã nhận lại đứa con trai bị bắt cóc và trả khoản tiền chuộc 200.000 ngàn.
Chương Chi Vi hỏi bà: "Cặp sách đã sẵn sàng chưa?”
Bà Trần gật đầu: "Xe cũng đang chờ ở dưới.”
Chương Chi Vi hơi duỗi thẳng lưng, thở dài.
Bây giờ trong trường học, mọi người suy nghĩ không gì hơn hai loại, một là học lên, hai là về nhà lập gia đình. Dựa theo ý của Lục Đình Trấn, anh dự định đưa Chương Chi Vi tiếp tục học lên, nộp đơn vào đại học Trinity ở viện đại học Cambridge*. Chương Chi Vi không muốn đi, cô muốn thi vào Malaysia, sau khi học xong lại nộp đơn vào viện nghiên cứu Anh Mỹ.
*Trinity College là một trường đại học cấu thành của Đại học Cambridge ở Anh. Với khoảng 600 sinh viên đại học, 300 sinh viên tốt nghiệp và hơn 180 nghiên cứu sinh, đây là trường đại học lớn nhất tại một trong hai trường đại học Oxbridge theo số sinh viên đại học.
"Con không thích người Tây." Chương Chi Vi từng nói với Lục Đình Trấn, lầm bầm: "Con ghét họ.”
Lục Đình Trấn chỉ coi cô là một đứa trẻ đang giận dỗi: "Con chỉ cần học các điểm mạnh của bọn họ.”
Về chuyện học lên, hai người không đạt được thỏa thuận và có một cuộc chiến tranh lạnh ngắn. Chương Chi Vi theo A Man kiếm sống ở khu ổ chuột, không ít lần bị cảnh sát trưởng người Anh gây khó dễ. Cha mẹ cô qua đời cũng có liên quan đến người ấy, những người mở cửa hàng buôn bán đều phải hiếu kính tặng quà cảnh sát trưởng, không hiếu kính liền có rắc rối tìm đến tận cửa.
Những kẻ người Tây này, đối với Lục gia bọn họ lại một bộ mặt nịnh nọt.
Trong tình huống này, Chương Chi Vi đối với đám người này không có hảo cảm gì.
Và...
Từ thành phố Cảng đến Vương quốc Anh, hơn 10 tiếng, nếu đi Malaysia, không đến 5 tiếng.
Chương Chi Vi không muốn không được về nhà trong thời gian dài.
Tuy rằng cô có công nhận rằng Lục Đình Trấn cho cô một mái ấm.
Chương Chi Vi hiện đang theo học tại tu viện Maryknoll, các trường đó chủ yếu yêu cầu học sinh đặt tên tiếng Anh, trong trường, các bạn cùng lớp gọi cô là "Claire", trong một loạt tên trong sách giáo khoa tiếng Anh "Mary" và "John", tên này có vẻ rất đặc biệt.
Đây cũng là tên mà Lục Đình Trấn đặt cho cô.
Chương Chi Vi không hiểu ý nghĩa của tên tiếng Anh, cô chỉ cảm thấy dễ đọc, thuận miệng. Lục Đình Trấn thích, vậy cô cũng thích.
Chương Chi thông minh, đối với những thứ đã được học thì cô không còn hứng thú, có một môn học gọi là "Kinh tế và công vụ", viết tắt là EPA, tức là Economics và Public Affairs, hôm nay nói về bốn hệ thống dân sự lớn của thành phố Cảng, cô đều hiểu những thứ ấy, nghe tới thì buồn ngủ, cô ráng thức đến tan học, sau đó lấy cặp sách chạy ra ngoài.
Chưa được đi được vài bước, nghe thấy có người chào hỏi cô: "Chi Vi!”
Chương Chi Vi xoay người, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn chạy tới, da màu mật ong, thở hồng hộc.
Người bạn tốt duy nhất của cô ở trường, Mạnh Bội San.
Chương Chi Vi dừng lại chờ cô: "Sao thế?”
"Còn nhớ quán quân cuộc thi ca hát cho tân binh năm nay không? Vị tiểu thư mặc váy vàng hát "Mùa của gió." Mạnh Bội San đắc ý khoe khoang: "Anh trai tôi giúp tôi lấy được chữ ký của cô ấy.”
Chương Chi Vi không hứng thú: "Tôi còn tưởng cậu đụng phải Thần Tài.”
Chương Chi Vi không có hứng thú với chuyện trong giới giải trí, cúi đầu đi tiếp, Mạnh Bội San thần bí bí tiến lại gần: "Cậu đọc báo hôm nay?”
Chương Chi Vi biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Có tin gì lớn sao?”
"Ông Trương đón con trai về.” Mạnh Bội San nói: "Chú Lục tốt bụng của cậu cho ông Trương một ân huệ lớn, từ 400.000 ngàn giảm xuống còn 200.000 ngàn, toàn bộ đều dựa vào uy tín của chú Lục.”
Chương Chi Vi nói: "Đừng nói bậy, chú Lục làm ăn chân chính.”
Mạnh Bội San cười to: "Tôi đương nhiên biết chú ấy làm ăn chân chính, chỉ là khen chú ấy hào sảng trượng nghĩa.” Tôi nghe anh tôi nói: “Ông Trương đi cầu Trần Tu Trạch trước, anh ta không thèm để ý, vẫn là Lục tiên sinh hỗ trợ.”
Chương Chi Vi vội vàng rời đi, cô không yên lòng.
Năm ngoái, con trai ông Trương suýt nữa làm bị thương viên ngọc quý trong lòng Trần Tu Trạch, Trần Tu Trạch nể mặt ông Trương miễn cưỡng tha cho anh ta, gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ không tự mình ra mặt. Chương Chi Vi đều có thể đoán được nguyên nhân của sự việc, Trần Tu Trạch nhắc ông Trương đến tìm Lục Đình Trấn, Lục Đình Trấn mới chịu ra mặt xử lý.
Mạnh Bội San lại mời Chương Chi Vi cuối tuần đi dạo phố mua sắm, đi dự tiệc hoa viên, Chương Chi Vi lắc đầu: "Tôi muốn ôn bài, không có thời gian.”
Mạnh Bội San kinh ngạc: "Chăm chỉ đọc sách như vậy, cũng không mua áo mới?”
Chương Chi Vi nói: "Tôi không thích.”
Cũng không phải thật sự không thích, quần áo giày dép Lục Đình Trấn tặng cô có thể nhồi nhét cả phòng. Anh có thẩm mỹ của riêng mình, yêu thích cô ăn mặc thanh khiết hào phóng, dài váy đều là dưới đầu gối, anh không muốn cô duỗi nhuộm tóc, lỗ tai cũng không xỏ, càng không cần nói hình xăm hút thuốc làm tổn thương thân thể.
Cũng không có rõ ràng cấm, chỉ cần Lục Đình Trần yêu thích cái đó, Chương Chi Vi sẽ làm.
Vừa vặn Chương Chi Vi sợ đau, hình xăm hay bấm lỗ tai cũng không cần. Tóc Chương Chi Vi rất đẹp, vừa đen vừa dày, cô cũng không nỡ dùng bột màu hoặc máy móc để tổn hại nó.
Cô còn nhớ, năm ngoái khi ăn tiệc, người ngoài hỏi Lục Đình Trấn yêu cầu khi chọn bạn đời, anh chỉ nói: "Tôi thích phụ nữ thông minh.”
Còn những thứ khác thì sao?
"Thuận mắt là tốt rồi."
Chương Chi Vi tự biết rõ mình, cô nên thuộc loại "thuận mắt".
Lục Đình Trấn có cảm giác với cô, nếu không anh ấy đã không có nhiều cuộc gặp gỡ ngớ ngẩn với cô, đến ôm cô ấy vào buổi sáng và không muốn tiễn cô đi.
Hôm nay xe đến đón Chương Chi Vi bị muộn rồi, anh cả Mạnh Bội San đến đón cô ấy, đi trước một bước, còn mang theo bồ câu sữa nướng thơm ngào ngạt, Chương Chi Vi mỉm cười nói lời tạm biệt với cô ấy, một mình đứng dưới tán cây chờ, giơ tay lên nhìn thời gian, kinh ngạc không thôi —— sao hôm nay lại đến trễ như vậy?
Đợi lâu không thấy chiếc xe quen thuộc, Chương Chi Vi ngáp một cái, chợt nghe có người gọi cô: "Vi Vi! Vi Vi!”
Một chiếc xe mui trần màu hồng dừng lại, người đàn ông đi xuống một bộ đồ âu phục màu hồng, tóc bóng loáng , cười hì hì: "Chờ người à?”
Anh ta tháo kính, Chương Chi Vi mới nhận ra. Cha của anh ấy cùng Lục Đình Trấn có làm ăn trước đó, anh ấy trông giống như một tay chơi, anh ấy đến từ đại lục, họ Ngô, và tên duy nhất của anh ấy là Niên.
Ngô Niên trông có vẻ xấu tính, nhưng bản chất cũng không xấu, Chương Chi Vi cùng anh ấy tán gẫu, không nói mấy câu, Ngô Niên khoát tay áo: "Vi Vi, nhìn xe tôi mua, thế nào?”
Anh ấy thích xa hoa,nguyên người mặc 1 bộ màu hồng, xe cũng sơn màu sáng, phóng khoáng linh hoạt, Chương Chi Vi ôm sách tiến lên, vỗ vỗ xe, ngạc nhiên: "Sao lại là màu này?”
"Không thích?" Ngô Niên hỏi: "Cậu thích màu gì?”
Chương Chi Vi nói: "Màu đỏ đi.”
"Được." Ngô Niên Cười: "Như vậy, tôi đi nói chuyện với chú Lục một chút, tôi tặng cô một chiếc xe màu đỏ, cô gả cho tôi, thế nào?” Chương Chi Vi biết anh ấy thích nói đùa, theo đó nói tiếp: "Được, tối nay cậu sẽ đi nói, chỉ cần chú ấy đồng ý.”
Ngô Niên xua tay: "Đừng, tôi có thể..."
Xe đến, tài xế nhà họ Lục đi tới, cắt ngang cuộc nói chuyện, cung kính mời Chương Chi Vi lên xe.
Chương Chi Vi không để tâm, cô bắt tay với Ngô Niên, xoay người mở cửa xe, tầm mắt chạm đến bóng người bên trong, cô cứng đờ.
Lục Đình Trấn mặc quần áo màu xám đậm ngồi trong xe, mái tóc xoăn nhỏ được chải chuốt chỉnh tề, nghe được động tĩnh, anh ngước mắt lên: "Lên xe, đứng ngây ra làm gì?”
Chương Chi Vi im lặng lên xe, cô không biết đối phương có nghe thấy hay không, hai tay đặt trên đầu gối, chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi anh trai của Bội San đón cô ấy về.”
Lục Đình Trấn bình thản: "Anh ấy cũng lái xe màu hồng?”
Chương Chi Vi: "Không có... Nhưng anh ấy mang theo một con chim bồ câu sữa nướng.”
Cô quyết tâm làm vỡ bầu không khí sượng trân, đưa tay xin hỏi Lục Đình Trấn: "Chú Lục, khi nào chú mang chim bồ câu sữa nướng cho con?”
Lục Đình Trấn cúi đầu, xé trang đầu trong sổ ghi chép ra, xoa thành 1 cục: "Tôi bận công việc, không phải mặc âu phục màu hồng đi săn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT