Nhìn hai người tán tỉnh nhau trước mặt cô, trong mắt An Tình
tràn đầy vẻ khinh thường.
Cô cầm ngọc bội lắc lắc trước mặt Hứa Hi: “Cám ơn anh đã
thay tôi tìm lại ngọc bội.”
Cao Tuyết nhìn ngọc bội trước mắt, trong mắt đầy kinh ngạc.
Ngọc bội này vẫn luôn được Hứa Hi coi như bảo bối mà cất
giấu, Hứa Hi từng hỏi cô ta về miếng ngọc bội này có phải là của cô ta hay
không.
Cô ta đã nói dối một cách ngẫu nhiên vào thời điểm đó.
Cô ta nói mình bị An Ý đẩy xuống cầu thang ngã đập đầu, rất
nhiều chuyện đều đã quên mất.
Sau đó, Hứa Hi không hỏi qua chuyện ngọc bội của cô ta nữa.
Cao Tuyết kéo ngọc bội trong tay An Tình: “Ngọc bội này sao
lại ở chỗ cô?”
“Ngọc bội này là của tôi, đương nhiên ở chỗ tôi rồi.”
Nghe vậy, trong nháy mắt Cao Tuyết kinh hoảng không thôi,
tuy rằng không biết nguồn gốc của ngọc bội này, nhưng khẳng định có liên quan
đến người cứu Hứa Hi.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hứa Hi, đôi mắt ấm
áp kia quả nhiên sáng như đuốc.
Hứa Hi đẩy Cao Tuyết ra, nhìn An Tình hỏi: “Cô còn nhớ ngọc
bội của cô rơi ở đâu không?”
“Lâu như vậy, làm sao còn nhớ rõ.” Cô thường xuyên đi ra
chiến trường nước ngoài, hoặc là phòng nghiên cứu, có thời gian sẽ về nước thăm
bố và em gái.
Chạy khắp nơi, ngọc bội rơi xuống khi nào chính cô cũng
không biết.
Sau khi ngọc bội rơi xuống, cô đã rời đi được một thời gian
dài rồi.
Bây giờ mất đi cũng đã tìm lại được, trong lòng rất vui mừng
nhưng trên mặt không biểu lộ r ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.