Thiên Hữu xách váy lên và trèo lên tường: “Bà chủ, tôi đi
trước đây.”
Nhìn bóng dáng Thiên Hữu biến mất trong ánh trăng, An Tình
xoay người trở về phòng.
Vừa đi tới đầu cầu thang, đụng phải Tống Hàn, anh ngồi
nghiêng trên sô pha ban công, hơi cúi đầu, dưới mái tóc rối bời là khuôn mặt
góc cạnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo dịu đi đôi chút.
Nhìn thấy bóng dáng của An Tình, đôi mắt hiện lên ý cười
nhàn nhạt: “Phu nhân trễ như vậy rồi, em đi đâu về vậy?”
Anh ghé mắt, nhìn thấy trên ống quần An Tình, dính bùn và
rơm rạ, đôi mắt thâm thúy, không biết nghĩ gì.
“Tống Hàn, tôi đã nói rồi, không nên hỏi lẫn nhau, là chuyện
riêng của mỗi người.”
Nhìn sự bí ẩn thần bí của cô, Tống Hàn khẽ rũ mắt xuống, che
đi sự khác thường trong đáy mắt: “Hôm nay nhà kho của nhà họ Tống bị trộm, mọi
người ở cùng một mái nhà, tôi cũng quan tâm đến sự an toàn của em mà.”
Nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Tống Hàn, An Tình
hoàn toàn không thèm để ý: “Anh chăm sóc tốt chính mình là được rồi.”
Nói xong, cô đi về phòng.
Lúc này, Cao Nghị đi đến bên cạnh Tống Hàn: “Thiếu gia, để
tên trộm kia chạy thoát rồi.”
Khóe mắt Tống Hàn nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị
không rõ, bàn tay rõ ràng gõ lên mặt bàn, hệ thống an ninh của nhà họ Tống được
giám sát chặt chẽ.
Ở bên ngoài ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào, tên
trộm có thể vào trong nhà họ Tống nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.