Từ nhỏ đến lớn, Hà Dĩ San chưa bao giờ cười với cô ấy.
Vì sao đối với con gái của người khác lại trưng ra vẻ mặt ôn
hòa, còn đối với cô ấy thì thật lạnh lùng.
Hai người đứng bên cửa sổ, nhận thuốc xong, đi về phía khu
vực nghỉ ngơi.
Nhìn bóng dáng hai người càng đến càng gần, An Ý vội vàng
cúi đầu.
Thân thể run rẩy, lui vào trong đám người, hạ thấp cảm giác
tồn tại của mình.
Cao Tuyết nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đi tới: “An Ý, sao
cô lại ở đây?”
Nghe được giọng nói đã lâu không nghe, trong đầu An Ý không
ngừng hiện lên hình ảnh bị Cao Tuyết bắt nạt.
Cảm giác sợ hãi trong nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, cô ấy
run rẩy: “Tôi bị cảm lạnh, ở đây mua chút thuốc cảm.”
“Cô thật đúng là yếu đuối, cảm có chút xíu mà cũng chạy tới
bệnh viện, ở bên ngoài mua đại một hộp thuốc cảm là được rồi.” Cao Tuyết châm
chọc nói.
“Ừm!” An Ý không ngừng gật đầu.
Bộ dáng nhu nhược kia, Cao Tuyết phảng phất nhìn thấy An Ý
trước kia thường xuyên bị bọn họ bắt nạt.
Cô ta đến gần hơn một chút, nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo của
An Ý ở trường học, chân đi về phía trước, dừng lại.
“An Ý, giả vờ gì vậy? Giả vờ ở đây cho ai xem?”
Bỗng nhiên tiếng gầm giận dữ đến, làm An Ý run lên, rúc
người vào góc.
Bộ dáng kia, làm Cao Tuyết nhất thời nổi giận.
Cô ta kéo An Ý từ trong góc ra: “Sao lại không nói lời nào,
câm điếc rồi hả, sự kiêu ngạo không nể nang ai của cô đâu rồi?”
Cao Tuyết càng nói càng tức giận, ngón tay nắm chặt An Ý:
“Cô chẳng qua chỉ là một kẻ lôi thôi, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo ở trước m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.