Nghe giọng nói khàn khàn của Hứa Trung.
Tống Hàn phiền não nhíu mày, dùng hai bàn tay trắng nõn nhận
lấy máy tính bảng cùng tai nghe từ tay Cao Nghị.
Tựa lưng vào ghế, ngón tay điêu luyện điều khiển máy tính,
sau khi bật video, nhét tai nghe vào.
Bắt đầu nghe nhân viên báo cáo công việc.
Tay anh chống cằm, mái tóc hơi lộn xộn che đi lông mày và
mắt, cằm tinh xảo khẽ nhếch lên, nghiêm túc nhìn máy tính.
Cao Nghị thắt dây an toàn.
Người lái xe nhấn ga và chiếc xe bắt đầu di chuyển từ từ.
Hứa Trung sờ nút trên xe, kinh ngạc không thôi: “Chiếc xe
này, không rẻ đâu!”
Cao Nghị cười cười, nghiêng người: “Chiếc xe này là do ông
cụ cố ý ở nước ngoài tùy chỉnh cho thiếu gia, chẳng những kính là chống đạn,
thân xe cũng chống đạn, khung gầm còn làm chống nổ, rơi xuống nước, xe có thể
tự động nổi lên mặt nước.”
“Nhìn chiếc xe này đi, ngoại hình bàng bạc khí phách, trong
xe nội thất xa hoa, ở thủ đô, chỉ có một chiếc này thôi.”
Cao Nghị ngồi thẳng người: “Ừm! Chỉ có một chiếc trên toàn
thế giới.”
“Chậc chậc...” Hứa Trung không ngờ mà tặc lưỡi: “Thật sự là
vô nhân tính.”
Biệt thự nhà họ Cao được xây dựng trên núi, núi trong phạm
vi mấy dặm, đều được nhà họ Tống mua về.
Hai bên đường, có không ít người giúp việc, đang cắt tỉa
cành cây, hoa trong vườn đua nhau nở rất tươi tốt.
Chiếc xe chạy như bay về phía trung tâm thành phố.
Thời điểm này, vừa đúng là giờ cao điểm đi làm, đường rộng
lớn, trở nên chật chội.
Xe của Tống Hàn bị kẹt trên đường, xe phía sau không ngừng
bấm còi.
< ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).