Lý Thanh là trưởng khoa của Đại học Kyoto, Lý Linh Lung ít nhiều sẽ nể mặt.

Dù sao Trần Dung cũng nhét tiền mới vào được Đại học Kyoto.

Để có thể tốt nghiệp thuận lợi, không thể đắc tội với trưởng khoa.

Quay mặt đi, nhìn thấy An Tình toát ra khí chất cô đơn và lạnh lùng.

Cũng biết mình đụng phải người cứng rắn rồi.

Bàn tay trắng nõn mượt mà của bà ta, cầm lấy túi xách xa hoa trên sô pha, nắm tay Trần Dung, đi ra khỏi văn phòng.

Hai mắt Lý Thanh khinh bỉ nhìn An Tình.

Không chỉ thành tích học tập kém, mà còn đánh nhau.

Ngại cô cũng là hộ quan hệ, những lời trào phúng kia, phải kìm xuống.

Giọng điệu nhàn nhạt, nói những lời rất chính thức: “Thành tích học tập của em có thể vào Đại học Kyoto cũng không dễ dàng, sau này không đánh nhau, học tập chăm chỉ đi.”

“Ừm!” An Tình xa cách lạnh lùng đáp một tiếng.

Ra khỏi văn phòng.

Hà Dĩ San thấy sự tình đã được giải quyết, khuôn mặt cứng ngắc, lộ ra một chút tươi cười với Lý Thanh.

“Phiền toái cho cô quá rồi.”

Chuyện của An Ý, cô ấy cũng hiểu một chút, biết bà ta là Hà Dĩ San.

Tái hôn, mang theo con gái nhà họ Cao, chuyện gia đình người khác, cô ấy không tiện bàn luận.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của An Ý ở trường, nhịn không được nhắc nhở: “Trở về quản thúc em ấy thật tốt, không được đến trường gây chuyện nữa.”

Hà Dĩ San không được tự nhiên gật đầu.

Cùng Lý Thanh tùy tiện tán gẫu vài câu, liền rời khỏi văn phòng.

Hà Dĩ San vừa ngồi lên xe, nhận được điện thoại của Cao Hoa Vinh, bảo bà ta chạy về biệt thự.

An Tình đi trên sân thể dục, vừa đúng lúc là giờ tan học, khuôn viên yên tĩnh, biến thành rất náo nhiệt.

Các bạn học sinh quây quần bên nhau rôm rả chuyện trò.

Kim Tuệ Nghiên và Lâm Tư Thần nhìn thấy cách đó không xa, An Tình chậm rãi đi tới.

Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây, phản chiếu trên người An Tình, bóng dáng cô đơn.

Bao phủ trong ánh sáng, bóng dáng kia làm cho người ta không thể chạm tới.

Bạn học ngồi trên bãi cỏ, kinh ngạc nhìn An Tình đi qua.

Nữ sinh thường xuyên ở cùng Trần Dung thì nhìn nhau.

Cô gái tóc ngắn cầm đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười độc ác.

Lấy điện thoại di động ra trong đám đông, tuyên truyền kết quả thi đại học của An Ý.

Chỉ chốc lát sau, trong đám người truyền đến tiếng bàn luận nhỏ, thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt tiếng cười nhạo.

An Tình hồn nhiên không thèm để ý, trong đồng tử bắn ra sự hờ hững, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.

Lâm Tư Thần và Kim Tuệ Nghiên bước nhanh qua, có chút sốt ruột hỏi An Tình: “Thế nào, mẹ Trần Dung có làm khó cậu hay không.”

Hai nhà bọn họ đều là hào môn, đương nhiên biết mẹ của Trần Dung là Lý Linh Lung.

Ở trong giới hào môn, ỷ vào gia thế tốt, hôn nhân cũng không tệ, nổi danh là người thích bảo vệ và độc đoán.

Mọi người nể mặt nhà họ Trần, đều sẽ nhường nhịn vài phần.

An Tình có gia thế bình thường, dựa vào tính tình Lý Linh Lung, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha An Tình như vậy.

Hai người bọn họ cố ý ở đây chờ, thấy sắc mặt An Tình bình tĩnh.

Trái tim đang treo lơ lửng lại rơi xuống.

An Tình ngước mắt lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Không có.”

“Không có là tốt rồi.”

Kim Tuệ Nghiên nói xong, vụng trộm nhìn An Tình: “Tớ và Lâm Tư Thần cho rằng lần này cậu sẽ bị trường đuổi học.”

“Vì sao lại đuổi học tớ, người đến gây sự là Trần Dung, muốn đuổi thì phải đuổi cô ta chứ.”

Nói xong, hai tay đút túi, đầu ngẩng lên, tóc đuôi ngựa vén một vòng cung tao nhã trong không trung.

Lâm Tư Thần nhìn bóng lưng An Tình, ở trong lòng yên lặng mắng cô.

Tổ tông nhỏ bé của tớ.

Nhà họ Trần có quyền có thế, trường học đương nhiên sẽ không đuổi cô ta.

Ở biệt thự nhà họ Cao.

Hà Dĩ San vừa xuống xe, còn chưa tới hỏi, sốt ruột như vậy bảo bà ta chạy về là có chuyện gì.

Được Cao Hoa Vinh kéo vào, ông ta thường ngồi xe kinh doanh.

Hà Dĩ San còn chưa ngồi vững, xe lái cực nhanh ra khỏi biệt thự nhà họ Cao.

Bà ta ngã xuống ghế, đôi chân đi giày cao gót bị bong gân.

Cảm giác đau đớn lan đến ngực, chân run rẩy.

Trong lòng không khỏi có chút oán giận, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn một chút: “Ông không thể để tôi ngồi vững rồi hãy lái xe sao?”

Trong lúc nhất thời, trong xe ngoại trừ tiếng hít thở của mấy người, không ai đáp lại.

Hà Dĩ San ngước mắt lên, thấy Cao Hoa Vinh trầm mặt, cả người trầm thấp áp lực, ngồi lạnh như băng.

Ánh mắt như đuốc nhìn phía trước, không để ý tới Hà Dĩ San.

Thái độ lạnh lùng, khiến trong lòng Hà Dĩ San lạnh lẽo.

Hà Dĩ San không tiếp tục nói chuyện, tránh cho mình khó xử.

Xe đi suốt quãng đường, chẳng mấy chốc con đường đã được bao bọc bởi cây cối xanh tươi hai bên.

Chiếc xe đi một vòng, dừng lại trước một biệt thự được xây dựng trên sườn đồi.

Quản gia đứng ở cửa lập tức tiến lên, mở cửa xe, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.

Hà Dĩ San nhịn đau nơi cổ chân, khập khiễng đi theo Cao Hoa Vinh.

Cao Hoa Vinh liếc nhìn, động tác Hà Dĩ San vẫn thong thả, tốc độ chân vẫn không chậm lại.

Tự mình đi về phía trước.

Hà Dĩ San chỉ có thể nhịn đau, khóe mắt rưng rưng, cùng nhau đi vào trong.

Kiến trúc là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, cột đá hoa cương trắng.

Dưới chân là sàn đá cẩm thạch được chạm khắc, khắp nơi đều thể hiện ung dung hoa quý.

Nhà họ Cao so với nơi này, không đáng nhắc tới.

Hà Dĩ San trong lòng mơ hồ bất an, không biết Cao Hoa Vinh dẫn bà ta tới đây, rốt cuộc có chuyện gì.

Hai người đi theo quản gia, đi tới phòng tiếp khách ở lầu một.

Trên ghế sô pha da thật có giá trị không nhỏ, có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó, âu phục thẳng tắp.

Trán có một chút nếp nhăn, mái tóc đen điểm vài sợi bạc được chải chuốt tỉ mỉ.

Ánh mắt lạnh lùng, nhìn hai người đi vào, mím môi, lộ ra vẻ không vui nhàn nhạt.

“Sao ông lại tới đây, trong điện thoại không phải đã nói rõ ràng rồi sao?”

Cao Hoa Vinh lộ vẻ xấu hổ, Tống Nguyên Minh muốn hủy hôn, ông ta không quan tâm.

Lúc trước cùng nhà họ Tống làm thông gia, là vì được nhà họ Tống đầu tư.

Hiện giờ nhà họ Tống muốn rút số vốn đã đầu tư vào tập đoàn Cao thị, như thế sao có thể được.

“Ông muốn hủy hôn, thì cứ hủy hôn là được, là do con gái riêng của tôi không có phúc khí được gả vào nhà họ Tống, còn chuyện rút vốn, ông có nghĩ tới không? Tập đoàn Cao thị đang chờ số tiền này cứu mạng.”

Nghe vậy, sắc mặt Hà Dĩ San thay đổi rõ rệt, giờ bà ta đã biết tại sao Cao Hoa Vinh lại đối xử tệ bạc với bà ta như vậy.

Thì ra là nhà họ Tống muốn hủy hôn.

Tống Nguyên Minh dập tắt điếu xì gà trong tay, khói trắng bốc lên, tiêu tán trong phòng.

Hương vị của nicotine xung quanh chóp mũi, làm cho mọi người cảm thấy phấn khích.

“Cao Hoa Vinh, tôi thật lòng muốn cùng ông kết làm thông gia, mà ông lại đem bố con chúng tôi ra đùa giỡn.”

Nói xong, Tống Nguyên Minh tựa lưng vào ghế, ngón tay hơi phiếm vàng do nhiều năm hút thuố, gõ lên mặt bàn.

Ánh mắt sắc bén nhìn qua Cao Hoa Vinh: “Cô ấy là con gái riêng của nhà họ Cao, tôi không so đo, nhưng cô ấy chẳng những thành tích học tập kém, tính tình còn thô bỉ, uy hiếp con trai tôi thì không tính, còn động thủ đánh người, con dâu như vậy, nhà họ Tống tôi không thể trèo cao nổi.”

Nghe Tống Nguyên Minh nói, Cao Vinh Hoa nhịn không được sống lưng phát lạnh.

Lúc đầu, ông ta thực sự muốn che giấu nó.

Ông ta luyến tiếc việc Cao Tuyết gả cho Tống Triết không học cũng không nghề, nên mới bảo An Ý gả tới đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play