“Cô đi rồi sẽ biết.”
An Tình mím môi, đôi mắt dần dần tối sầm lại, nhìn mấy người
đàn ông áo đen lộ ra sát khí trước mắt.
Tên của cô trong cơ sở y tế được giữ bí mật với thế giới bên
ngoài và không ai biết khi nào cô sẽ trở về Trung Quốc.
“Sao các anh tìm được tôi?”
“Cái này còn phải cảm ơn đối tác tốt của cô, chúng tôi theo
dõi điện thoại di động của anh ấy, mới tra ra được vị trí của cô đấy.”
Xem ra điện thoại của Thiên Hữu đã bị giám sát: “Các anh tìm
tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
Người đàn ông áo đen nhìn chung quanh, thấy đám người Lâm Tư
Thần đứng cách họ một khoảng cách nhất định, nhỏ giọng nói: “Ông chủ của chúng
tôi muốn xem thành quả phòng nghiên cứu.”
Nghe đến đây, sắc mặt An Tinh âm trầm, đôi mắt đen nhánh híp
lại, khóe mắt bắn ra tia sắc bén.
Cô hừ lạnh một tiếng, nhưng đây là cơ sở y tế, bọn hồ ly già
cấp trên kia muốn bắt cô trở về, tiếp tục nghiên cứu loại virus chết tiệt kia.
Thành quả của virus đã nằm trong tay cô, và nó quá đe dọa,
nên cô không báo cáo lên cấp trên.
Xem ra đám người cấp trên kia đã biết.
“Các anh tìm nhầm người rồi, tôi đã rời khỏi phòng nghiên
cứu của cơ sở y tế.”
“Chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh rồi làm việc, chúng tôi nhận
được mệnh lệnh là phải bắt cô trở về, chuyện khác đều mặc kệ, mời cô đi theo
tôi!”
Trước khi họ khởi hành, các nhà lãnh đạo của các cơ sở y tế
đã hướng dẫn đặc biệt cho họ.
Cô gái ở trước mắt, nhìn có vẻ như yếu đuối, nhưng quả thực
rất mạnh mẽ, để cho bọn họ không nên xem nhẹ cô.
Mấy người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của An Tình.
An Tình nhàn nhạt gật gật đầu, đi theo bọn họ đi về phía
trước.
Tống Hàn núp ở chỗ tối, dường như hòa vào bóng tối xung
quanh.
Hai mắt anh sâu thẳm, lộ ra đôi mắt sắc bén nhìn tất cả mọi
thứ.
Cao Nghị cố nén giọng: “Thiếu gia, làm sao bây giờ.”
Tống Hàn mím môi, không để ý tới.
Nhìn thấy An Tình đi theo đám người áo đen kia, anh từ trong
bóng tối bước ra, đi theo phía sau bọn họ.
Bóng đêm tràn ngập ánh trăng mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt lạnh
lùng của An Tình.
Khóe mắt cô khẽ nhíu, vừa phóng đãng lại phô trương.
Quay đầu lại nhìn thì thấy đã cách nhà máy bỏ hoang càng
ngày càng xa.
Thừa dịp người đàn ông áo đen không chú ý, cô lưu loát tiến
lên, bóp cổ một người đàn ông áo đen trong đó.
Sắc mặt người đàn ông áo đen đỏ bừng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn
chằm chằm vào An Tình gầy gò với vẻ không thể tin được.
Không ngờ, cô gái trẻ này có sức mạnh lớn như vậy: “Cô không
thể chạy thoát được đâu.”
“Ông chủ các anh chưa từng nói cho anh biết, chọc đến tôi sẽ
có kết cục thế này sao?”
Nói xong, An Tình dùng sức vặn một cái, người đàn ông áo đen
ngã trên mặt đất.
Những người khác nghe thấy âm thanh, quay đầu lại.
An Tình từ trong bóng tối đi ra, khóe miệng nhếch lên nụ
cười lạnh lùng.
Tống Hàn đi theo, nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen, vây
quanh An Tình, bước nhanh đi tới.
An Tình kinh ngạc nhìn anh, giọng lạnh lùng: “Sao anh lại ở
đây.”
Tống Hàn im lặng kéo An Tình ra sau lưng: “Bây giờ không
phải lúc thảo luận về đề tài này.”
An Tình khẽ nhíu mày, đôi mắt đen nhánh, lộ ra chút ý cười.
Cô khoanh tay, dựa vào cột điện, tư thế thoải mái không thể
tả: “Ồ! Vậy anh định làm gì?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cứu em.”
Nói xong, Tống Hàn nhanh chóng tiến lên giải quyết mấy người
đàn ông áo đen còn lại.
Đôi mắt An Tình chợt lóe lên, nhàn nhạt nhếch khóe miệng,
xem ra Tống Hàn cũng không đơn giản.
Thấy vấn đề đã được giải quyết, An Tình không để ý tới, hai
tay đút túi.
Đi đến nhà máy bị bỏ hoang.
Tống Hàn rũ tay áo xuống, lắc lắc mái tóc có chút lộn xộn.
Nhìn bóng dáng dưới ánh trăng lạnh lẽo của An Tình, chậm rãi
mở miệng: “Tôi thấy những người đó không giống bọn bắt cóc bình thường, em đã
đắc tội với người nào vậy?”
“Anh hỏi quá nhiều rồi.” Trong sự lười biếng của An Tình
truyền đến thanh âm cảnh cáo.
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Hàn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thật
sự là một con mèo hoang kiêu ngạo không kém.
Hai người trở lại nhà máy bỏ hoang, thấy Tống Triết kéo mạnh
tay Lâm Tư Thần, đi vào trong xe.
An Tình nhíu mày, dưới cảnh tượng này, anh ta vẫn còn có tâm
tư tán gái sao.
“Tống Triết, anh muốn làm gì.”
Giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau.
Tống Triết quay đầu lại, chạm tới tầm mắt lạnh lùng của An
Tình, cả người run lên, bàn tay to béo buông ra như bị bỏng.
“Anh thấy vùng này hoang dã, muốn đưa cô ấy về nhà.”
Lâm Tư Thần đạt được tự do, run rẩy trốn sau lưng An Tình.
Đôi mắt đen nhánh của An Tình, dưới ánh trăng, tỏa sáng sâu
thẳm: “Tôi thấy anh đang muốn đưa Lâm Tư Thần về nhà anh thì có!”
Nghe được câu này, khuôn mặt mập mạp của Tống Triết run rẩy,
đôi mắt ti hí mở to: “Em xem em dang nói cái gì kìa, nhìn anh giống mấy người
như vậy sao?”
Đáy lòng anh ta đúng là nghĩ như vậy, thấy An Tình đi theo
đám người đàn ông áo đen kia, vấn đề đã được giải quyết, lá gan anh ta cũng lớn
lên rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Tư Thần, đáy
lòng dấy lên những ý nghĩ xấu xa.
Không nghĩ tới An Tình lại trở về nhanh như vậy, nhìn Tống
Hàn sau đó đi tới.
Tống Triết hoảng hốt mang theo một đám vệ sĩ, rời khỏi nhà
máy cũ bỏ hoang.
Lâm Tư Thần thấy An Tình bình yên vô sự, nghi hoặc hỏi: “Mấy
người đàn ông áo đen bắt cậu đâu rồi?”
An Tình nghiêng mặt nhìn qua, hơi ngẩng đầu ý bảo Lâm Tư
Thần: “Đến giữa đường, có người cứu tớ.”
Lâm Tư Thần nhìn theo tầm mắt An Tình, nhìn thấy Tống Hàn
đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Các đường nét trên khuôn mặt tinh tế, cổ áo hơi mở rộng, lộ
ra xương quai xanh mê người, thoạt nhìn trông rất phóng túng.
Nhưng hào quang mạnh mẽ vô tình lộ ra lại có sức hấp dẫn
không thể giải thích được.
Hai mắt Lâm Tư Thần lóe lên ánh sáng, chạm vào An Tình: “Anh
ấy là ai thế?”
Nhìn cách ăn mặc của anh, không giống gia đình bình thường,
nếu xuất thân trong một gia đình giàu có, ngoại hình xuất sắc như vậy, không
thể nào mà cô không biết được.
Ngoại trừ vị thiếu gia hào hoa của nhà họ Tống kia.
“Không biết.” An Tình thản nhiên trả lời, cô không muốn dây
dưa với Tống Hàn, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết.
Ừm! Tống Hàn ở trong mắt cô, chính là phiền phức.
Cao Nghị lái xe tới, mở cửa sổ xe ra: “Thiếu gia, chúng ta
nên trở về thôi.”
Tống Hàn đáp lại, đi đến bên cạnh An Tình: “Tôi đưa các em
về trường học.”
“Được.”
Lâm Tư Thần hưng phấn đáp lại, đôi mắt hạnh hoa xinh đẹp
kia, nhìn chằm chằm vào Tống Hàn.
Nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng tinh xảo của anh, Lâm Tư
Thần hơi cúi đầu, lặng lẽ đỏ vành tai: “Làm phiền anh quá.”
An Tình không từ chối, cô không biết đường trở về trường
học, có xe đưa về, cớ sao lại từ chối chứ.
Ba người lên xe.
An Tình khoanh tay, nhắm mắt lại tựa vào ghế sau chợp mắt.
Mái tóc dài hơi lộn xộn, có vẻ cô có chút lười biếng và tùy
ý, khuôn mặt lạnh như băng sương bây giờ lại có một chút dịu dàng.
Tống Hàn dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lúc nhất thời, trong xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít
thở.
Lâm Tư Thần lúng túng luống cuống tay chân.
Hai mươi phút sau.
Lâm Tư Thần và An Tình xuống xe, nhìn thấy ông cụ bảo vệ
canh cửa trường, ngồi ở bên trong mơ màng sắp ngủ.
Hai người lén mở cửa bên cạnh, lẻn vào trong.
Ánh trăng dịu mát chiếu vào sân trường, hai người đi trên
sân thể dục, chiếc bóng kéo dài.