An Tình ném túi xách trong tay lên ghế sô pha, hai tay cô
khoanh trước ngực, dựa vào khung cửa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng:
“Nếu bà đến đây chỉ để hỏi tôi đi học ở đâu, vậy tôi đi trước đây.” Hà Dĩ San hoảng hốt đứng lên, vội vàng nói: “Mẹ con chúng ta
lâu như vậy không gặp, ta cũng là quan tâm đến con thôi.” “Sự quan tâm của bà tôi không cần, bà đi đâu thì đi nhanh
đi.” An Tình không chút khách khí nói. Nghe vậy, Hà Dĩ San tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên, cô
vẫn giống như khi còn bé, trong mắt không xem ai ra gì, không có một chút giáo
dưỡng. Nghĩ đến lời dặn dò của Cao Hoa Vinh, còn có cuộc sống vinh
hoa phú quý của mình nửa đời sau, đem lửa giận trong lòng đè xuống: “Là ta đã
quan tâm con quá ít, sau này có thời gian, ta sẽ thường xuyên đến chăm sóc cho
con mà.” Lời nói của Hà Dĩ San khiến An Tình sởn gai ốc, cô không thể
tưởng tượng được cảnh Hà Dĩ San cả ngày đi theo bên cạnh cô: “Không cần, tôi
không ở nhà, tôi ở trường thôi.” Nói xong, nhìn thấy đồng hồ trên vách tường, An Ý sắp tan
học rồi, trường học lại gần tiểu khu, mà An Ý cũng không ở lại ký túc xá. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho An Ý, bảo cô ấy về nhà muộn,
tránh Hà Dĩ San. [Buổi trưa em đến quán Tụ Toàn Đức mua một con vịt quay đi.] An Ý ở đầu dây bên kia, nhìn thấy tin nhắn, rất không muốn
đi, đi tới đi lui. Cô ấy không thể nghỉ trưa, ăn xong có thể trực tiếp đến
trường học. [Chị ơi, chờ trường cho nghỉ, em sẽ đi mua vịt quay cho chị,
chiều nay trường có lớp văn hóa, em muốn về nhà ngủ một chút.] An Tình không đồng ý với cô ấy, Hà Dĩ San ở đây, bất luận
như thế nào cũng không thể để cô ấy trở về. [Chị đã không ăn vịt quay trong một thời gian dài, hôm nay
chị rất muốn ăn.] Đọc được tin nhắn này, An Ý đành cam chịu quay người bắt
taxi đến trung tâm thành phố. Hà Dĩ San nhìn thấy An Tình đứng ở đó chơi điện th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.