Lớp học đang ồn ào, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện thì ngay lập tức yên tĩnh.
Trần Đức dẫn An Tình lên bục giảng, trầm giọng nói lớn: "Lớp chúng ta có sinh viên mới đến, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào."
Tiếng vỗ tay rải rác vang lên trong lớp học.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn thấy An Tình trên bục giảng thì trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Cậu ấy... cậu ấy không phải là sinh viên đến trường chúng ta báo danh bằng giấy giới thiệu giả ở buổi đón tân sinh viên sao."
Lời này vừa nói ra, ở trong lớp học nổi lên sóng to gió lớn, các bạn học ở phía dưới xì xào bàn tán với nhau.
Nghe nữ sinh đuôi ngựa nói một chút tình huống lúc đó.
Lúc này, mọi người đều biết, An Tình là dựa vào quan hệ gia đình, được nhảy dù vào lớp của họ.
Ánh mắt nhìn An Tình dần dần thay đổi.
Đại học Kyoto là một trường đại học hàng đầu, và những người có thể vào trường này là những người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất.
Người dựa vào quan hệ để vào, bọn họ hiển nhiên rất khinh thường.
Trần Đức quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn An Tình.
An Tình mím môi, nói với anh ấy về vấn đề này.
Cô phớt lờ lời đàm tiếu của mọi người, rũ mắt xuống, khóe mắt xa lạ và lãnh đạm, nhàn nhạt giới thiệu bản thân.
Trần Đức thấy cô bình tĩnh như vậy, không thể không nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Mà Trần Đình ngồi ở ghế sau, nhìn thấy An Tình trên bục giảng, khiếp sợ không thôi.
Cô ấy không nghĩ rằng cô sẽ đến Đại học Kyoto.
Sáng nay tỉnh lại, cô ta và Cao Tuyết ôm Tống Triết với quần áo xập xệch trên một cái giường.
Hình ảnh ngoài sức tưởng tượng.
Đêm qua hai người bọn họ tính kế An Tình, ngược lại bị An Tình đánh ngất xỉu, chuyện sau đó hai người hoàn toàn không biết gì cả.
Cô ta mang theo một khuôn mặt sưng húp đến trường, còn chưa kịp thở, những bức ảnh chụp ba người họ với bộ quần áo xộc xệch đã lan truyền trên trang web của trường.
Cao Tuyết là hoa khôi của Đại học Kyoto, lại là con nhà giàu có, nam sinh đuổi theo cô ta nhiều vô số kể.
Dưới bài đăng của trang web, đã có hơn 1.000 bình luận, có người ủng hộ, có người xúc phạm.
Ngay cả anh ta cũng trở thành một người nổi tiếng trong trường học.
Nghĩ đến những gì An Tình đã làm với họ đêm qua, Trần Đình Tâm không kìm được run rẩy, nhưng lại không cam lòng.
Nghe được những lời xì xào bàn tán của các bạn cùng lớp, Trần Đình che mặt gia nhập cuộc thảo luận giữa các sinh viên.
"Cô ấy là em gái của Cao Tuyết."
Tay trái Nguyên Nguyệt chống cằm, tay phải không ngừng xoay bút, cô trắng nấp, thanh tú mắt phượng nhìn Trần Đình.
Khóe miệng nhếch một nụ cười trào phúng: "Cậu biết cô ta à, vì sao cô ta không họ Cao, mà họ An?"
"Không hẳn là quen biết", Trần Đình che miệng và nói một cách mơ hồ: "Cô ấy đi theo mẹ cô ấy đến nhà họ Cao, cũng không phải con ruột nhà họ Cao. "
“Như mọi người thấy đấy, thành tích học tập của cô ấy rất kém, cô ấy đã vào được Đại học Kyoto là nhờ vào nhà họ Cao thôi."
Nguyên Nguyệt quay đầu, liếc nhìn đám nam sinh trong lớp, tất cả đều bị cô hấp dẫn.
Phải thừa nhận rằng cô thực sự xinh đẹp.
Đứng trên bục giảng, dáng người cao gầy, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo, khí chất lạnh lùng.
Khóe miệng tùy ý cong lên, nở nụ cười lười biếng, trên người không thể khống chế nổi sự điên cuồng.
Giống như hoa hồng có gai, người không dám tới gần.
Nghĩ đến thành tích học tập của cô, Trần Đức để An Tình ngồi ở hàng ghế đầu, sau này thuận tiện giám sát việc học của cô.
Sau khi An Tình ngồi xuống.
Trần Đức nói: "Vài ngày nữa bắt đầu huấn luyện quân sự khép kín, sau giờ học mọi người về nhà thu dọn đồ dùng sinh hoạt, huấn luyện quân sự xong không được rời trường."
Tiếng rên rỉ trong lớp học vang lên, các sinh viên chán chường nằm trên bàn học.
Trần Đức lại dặn dò một số việc, sau đó thì tan học.
An Tình nhận được quân phục huấn luyện xong, xin vào ký túc xá, cô chuẩn bị quay trở lại nhà họ Cao.
Vừa đến cổng trường, trời đã tí tách và bắt đầu mưa nhẹ.
Chợt trời đổ mưa, taxi trước cổng trường đã dừng lại.
Cô mở phần mềm gọi xe trên điện thoại di động, đặt xe và đợi nửa tiếng nhưng không có ai nhận.
Đang định chạy đến quán Internet tránh mưa thì một chiếc ô tô màu đen quen thuộc dừng trước mặt cô.
Tống Hàn mở ô ra, bước xuống xe với đôi chân thon dài.
Đôi mắt hoang dã và sâu thẳm nhìn An Tình.
"Sao không lấy ô."
An Tình nói với ngữ khí nhàn nhạt: "Lúc đến đây vẫn nắng chang chang, không ngờ sẽ mưa."
"Tôi đưa em về."
Lần này An Tình không từ chối, lên xe.
Hai mươi phút sau, đến biệt thự nhà họ Cao, An Tình cũng không quay đầu lại, lập tức xuống xe.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh lạnh lùng xa cách của An Tình dưới ánh trăng, Tống Hàn nhỏ giọng nói thầm: "Ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có."
Người hầu mở cửa, nhìn thấy An Tình thì kinh ngạc nói: "Tiểu thư An Ý, hôm nay sao lại về sớm như vậy."
Lời nói nghe như hỏi, nhưng giọng điệu khinh thường không thể tả.
An Tình phớt lờ nó và bước vào biệt thự nhà họ Cao.
Nhìn thấy bóng lưng An Tình đi xa, người hầu khẽ chửi vài câu, không thèm xem bản thân là ai, không có nhà họ Cao, cô chẳng là gì cả.
Vừa bước vào đại sảnh, An Tình nghe thấy tiếng cãi vã giữa Hà Dĩ San và Cao Hoa Vinh.
Cô dừng lại và dựa vào tường.
Buổi sáng, Cao Hoa Vinh nhận được điện thoại khóc lóc kể lể của Cao Tuyết, An Ý chụp ảnh cô ta và Trần Đình ôm Tống Triết ngủ chung một chỗ.
Sau đó còn đăng lên trang web của trường, bây giờ sinh viên trong trường đều cho rằng họ có quan hệ với Tống Triết.
Nghe được tiếng khóc của Cao Tuyết, ông ta lòng nóng như lửa đốt, vội vàng kết thúc hội nghị.
Khi trở về nhà, Cao Tuyết vẫn chưa tan học.
Sắc mặt ông ta tức giận đến vặn vẹo, lớn tiếng hỏi Hà Dĩ San, sao bà ta lại dạy con gái mình làm ra chuyện đồi bại đạo đức như vậy.
Hà Dĩ San rơm rớm nước mắt, gả vào nhà họ Cao nhiều năm như vậy, bà ta đã cẩn thận sống ngày qua ngày.
Tuy Cao Hoa Vinh cưới bà ta, hai người có một đứa con trai, nhưng vẫn đề phòng bà ta mọi lúc mọi nơi. ( truyện trên app T𝕪T )
Để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh em nhà họ Cao, bà ta đối xử với bọn họ còn tốt hơn so với con gái ruột của mình.
Hiện giờ, An Ý làm ra việc này, cuộc sống của bà ta ở nhà họ Cao càng không dễ chịu.
"Chờ con bé trở về, tôi sẽ bảo con bé xin lỗi Cao Tuyết."
"Một lời xin lỗi có thể giải quyết chuyện này không? Ai là người chịu trách nhiệm cho việc Cao Tuyết mất hết danh dự hả."
Nghe cuộc trò chuyện của họ, An Tình đút tay vào túi, trên môi nở một nụ cười khó hiểu.
Trong nụ cười này có chút lãnh đạm, khiến người ta lạnh thấu xương.
"Xin lỗi là không có khả năng, tôi lại không làm gì sai, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Nghe thấy giọng nói của An Tình, hai người trong đại sảnh quay đầu lại.
Nhìn thấy An Tình, sắc mặt Cao Hoa Vinh càng khó nhìn hơn, lửa giận thiêu đốt trong mắt, hận không thể thiêu chết An Tình.
Lớn tiếng quát: "Nhà họ Cao rốt cuộc đã nợ mày cái gì, lập tức truy cập trang web của trường, viết thư xin lỗi, đồng thời nói rõ ảnh là do mày photoshop."
An Tình cười nhạo một tiếng, không để ý tới.
Cao Hoa Vinh không thể nhịn được nữa: "An Ý, mày còn có chút giáo dưỡng nào hay không, con bé là chị của mày, mày nhất định phải làm ầm lên như thế à."
“Chậc chậc… Ngài Cao Hoa Vinh đây, chắc ông đã quên rồi, tôi chẳng qua là con chồng trước mà mẹ tôi mang vào nhà họ Cao, không gánh nổi cô chị gái này đâu."
Nếu thật sự coi An Ý là con gái của Cao Hoa Vinh, ông ta cũng sẽ không vì lợi ích của công ty mà gả cô vào nhà họ Tống.
Bây giờ bày ra bộ dạng tự phụ này cho ai xem, cô cũng không có tính tình mềm nhũn của An Ý, tùy ý các người quyết định.
Nhìn thấy bộ dáng không tiếc lời của An Ý, Hà Dĩ San tức giận ôm ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT