Buổi sáng trời còn chưa sáng, An Tình đã bị Apple kéo ra
khỏi giường. Thời tiết càng ngày càng lạnh, An Tình cũng càng ngày càng
buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, tựa vào cột giường: “Sớm như vậy bảo tôi rời giường
làm gì?” Apple cầm bộ đồ ngủ trên móc áo khoác lên người An Tình:
“Thiếu phu nhân, hôm nay cô phải đi học đó.” “Đi học thì còn sớm, để cho tôi ngủ một chút đi.” Apple đỡ lấy bóng dáng An Tình ngã xuống giường: “Thiếu phu
nhân, không còn sớm đâu, hầu hạ cô rửa mặt xong ăn sáng xong, sau đó ngồi xe
đến trường, thời gian vừa đủ luôn đó.” An Tình không thèm để ý phất phất tay: “Không cần theo khuôn
phép như vậy, cho dù đến trễ cũng không sao cả.” Tống Hàn ở một bên, nhìn An Tình lại nằm trở lại trên giường,
khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Người giúp việc kéo rèm ra, bên ngoài trời nhiều mây, gió
lạnh thổi lá vàng trong sân bay khắp trời. An Tình quấn chăn ấm áp, vẫn không chịu rời giường. Mái tóc đen dài xõa tung trên gối. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, và hàng mi dài rũ xuống,
đổ bóng xuống khuôn mặt cô. Bộ dáng kia biếng nhác không tả nổi. Tống Hàn nhìn thấy, hận không thể cởi quần áo, cùng cô nằm
trên giường ngủ. Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra ý niệm khiến Tống Hàn hoảng sợ. Không được tự nhiên dời ánh mắt. Người hầu trong phòng bưng đồ đạc đứng ở đó hai mặt nhìn
nhau, không biết nên làm cái gì bây giờ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, An Tình nằm trên
giường, ngủ rất ngọt ngào, không có ý định rời giường. Tống Hàn còn phải đến công ty xử lý công vệc, không có thời
gian chờ An Tình ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.