Ánh trăng nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt sắc bén của An
Tình.
Ánh mắt lạnh như băng sương, sâu không thấy đáy, khí thế
cường đại làm cho người ở đây.
Không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giọng nói lạnh lùng của cô không có một tia dao động.
Đôi môi khẽ mở ra: “Cô là cái thá gì?”
Amanda liếc nhìn cấp dưới trong phòng.
Trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ.
Mấy chữ ngắn ngủi của An Tình đã chà đạp phẩm giá của cô ta đến tận đáy lòng.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo càng ngày càng khó coi, cô ta
không phải là người rộng lượng, cô ta thề sẽ trả đũa.
Mấy năm nay ở chiến khu, đi tới đâu tất cả mọi người sẽ cho
cô ta vài phần thể diện.
Vốn cũng không muốn gây phiền toái.
Thế nhưng nhìn thấy An Tình kiêu ngạo như vậy, trong mắt
chợt lóe lên một tia u ám.
Hôm nay tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Amanda đưa tay ra để bật đèn trong phòng.
Bỗng nhiên ánh sáng đến, để cho ba người An Tình đưa tay che
hai mắt.
Dần dần thích ứng với ánh sáng mới buông hai tay xuống.
Amanda dựa vào ghế, thản nhiên khoanh tay.
Đôi môi đỏ thẫm cong lên, lạnh lùng nói: “Liya, tôi khuyên
cô nên thành thật giao đồ ra.”
Nói xong, nhìn cấp dưới bên cạnh: “Để tránh phải chịu khổ.”
An Tình giống như là nghe được ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.