Trên núi lăn vài vòng, ngoại trừ dính một thân bùn như cô, quần áo xẹt qua mấy vết thương, vết thương trên mặt so với cô nhiều hơn, cũng không thấy có biểu tình thống khổ gì.Quý Mặc Nhã vốn thấp thỏm bất an, tâm thần bất định, lại bị Lý Mạn nhìn chằm chằm như vậy, càng chột dạ, dưới kinh hoảng, kéo kẹp tóc trên đầu xuống, ném vào rừng ven đường!Lý Mạn sửng sốt, kẹp tóc kia được chế tác tinh xảo, màu sắc xinh đẹp, bình thường Quý Mặc Nhã thích cực kì, đang yên đang lành sao lại vứt?“Đứa nhỏ này, có tật xấu gì, đồ vật tốt cũng không biết yêu quý..." Đội trưởng dân quân ngồi bên cạnh cô ta, tức giận mắng to.Tống Du chống xe giúp nhảy xuống, vài bước nhặt kẹp tóc, trở mình lại nhảy lên xe."Đồ đạc của tôi, tôi muốn vứt thì vứt, liên quan đến các người chứ?" Quý Mặc Nhã vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Tống Du lại tìm về, gấp đến mức kêu lên, "Đưa cho tôi! Anh có nghe tôi nói không? Tống Du, đưa cho tôi!”Tống Du không để ý tới cô ta, lấy khăn ra, cẩn thận lau đi bùn phía trên.Quý Mặc Nhã vừa nhìn bộ dáng cẩn thận yêu quý của anh, đã biết anh nhất định là nhìn ra được gì đó, sợ tới mức đột nhiên nhào tới: "Trả cho tôi! ”Tống Du chợt lóe sang bên cạnh, Quý Mặc Nhã thiếu chút nữa lao ra khỏi xe ngã xuống khe núi, Lý Lương Công túm lấy lớp lót dệt kim sau lưng cô ta, một tay kéo người trở về, ấn vào trên tấm ván xe dính phân trâu, tức giận đến cắn răng quát: "Thành thật cho tôi!”Trong đầu Quý Mặc Nhã không ngừng hiện lên, trước khi về nông thôn, cô ta cùng một đám bạn học, ép giáo viên tiếng Anh quỳ gối trên khán đài ném đá, nghĩ đến tội danh của đối phương, Quý Mặc Nhã sụp đổ khóc nói: "Trả cho tôi,…Trả nó cho tôi, đó là của tôi..."Mấy người bị cô ta ầm ĩ đến đau đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Du.Lý Mạn liếc anh: "Một cái kẹp tóc rách mấy năm, có cái gì đẹp.
Còn không cho trả cho cô ta, ồn ào phiền phức quá.
”"Em nhìn lại!" Tống Du đưa kẹp sạch sẽ trong tay cho Lý Mạn.Thực sự đẹp! Giữa bề ngang rộng được khảm 3 đóa sơn trà màu đỏ to bằng ngón tay cái, kéo dài sang hai bên cành lá, là hơn 100 hạt nhỏ màu xanh đậm hoặc xanh nhạt hoặc trắng sáng tạo thành, giữa cành lá hoặc lộ ra một đóa hai đóa hoa nửa nở.Hai đuôi tóc còn nối liền với một sợi dây chuyền màu vàng, dùng để ẩn dưới tóc, cố định lọn tóc không rụng ra.Tống Du: "Tất cả đồ trang sức của em cộng lại, cũng không đáng giá bằng một cái kẹp tóc của người ta.”"Không phải cô ta nói nó làm bằng nhựa và đồng, không đáng giá hai hào à?" Lý Mạn kinh ngạc nói."Ở giữa có 3 bông hoa sơn trà chính được điêu khắc từ một khối hồng ngọc, em nhìn nhụy hoa này, không phải là dính vào, mà là ba điểm vàng ở giữa hồng ngọc.
Bởi vì tạo hình từ ngọc, không phải đại sư không thể làm được.”"Em lại nhìn cánh hoa," Tống Du chỉ điểm, "Từng mảnh từ sâu đến nông dần dần, có phải cực kỳ có cảm giác cấp độ hay không? Ngọc vật như vậy, đó là tinh phẩm trong tinh phẩm, không phải có tiền là có thể mua được.
Còn có hoa cốt đóa, cành lá bên cạnh, tuy nói là một ít góc ngọc thạch, nhưng xâu chuỗi chúng lại là tơ vàng.
”Giọng nói của Tống Du, trong trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, Lý Mạn nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, nghe mà ngây người, đây thật sự là Tống Du trong sách sao? Từ một khắc trên núi gặp mặt, cô đã phát hiện, Tống Du trước mắt, không còn thiếu niên trong sách, thân phận mang đến tự ti nóng nảy, nhu nhược, mà giờ gặp chuyện bình tĩnh, quả cảm kiên nghị, lời nói cũng không còn nhẹ nhàng yếu đuối, trở nên có lý có căn cứ, có thể nghe theo.Lời Tống Du, ông nội đồng ý gật gật đầu, tuổi đã cao, kiến thức như thế vẫn có.
Chỉ là trước đó ai cũng không nghĩ nhiều, bởi vì thanh niên và phụ nữ bạch tộc bọn họ ngoại trừ thích đội mũ thêu hoa, còn thích dùng trang sức dây thừng đầu đỏ xâu bạc ngọc thạch đan vào tóc.
Ở độ cao 730 mét so với mực nước biển trên núi, các cô gái Thái búi tóc cao thích dùng cành chải, hoặc cắm một bông hoa rực rỡ, hoặc một cây trâm bạc, trâm ngọc bích.
Ở độ cao 1.400 mét so với mực nước biển, người phụ nữ Hà Nhì thích đính những bong bóng bạc nhỏ và các hạt màu trên mũ, hoặc có nhiều tua rua sợi tơ rơi xuống..