“Thế mà ngươi cũng nhận ra.” Hoàng Thiên cũng kinh ngạc không kém.

Phệ Minh Thố này lão tình cờ gặp được, phải mất khá nhiều khí lực mới có thể bắt được nó.

“Phệ Minh Thố mà thôi, trước kia cái đồ chơi này ta ăn đến ngán.” Từ Dương nói.

Đương nhiên, Từ Dương sẽ không nói trước đó hắn ăn đến ngán, nhưng bây giờ đã lâu rồi không nhìn thấy Phệ Minh Thố, vô cùng nhớ hương vị của nó.

“Tiểu tử, ngươi khoác lác cũng vừa thôi.” Hoàng Thiên khịt mũi xem thường Từ Dương.

Phệ Minh Thố là hung thú thượng cổ, may mắn lắm mới gặp được.

Hơn nữa, mặc dù Phệ Minh Thố nhìn qua yếu đuối nhưng dù có thế nào nó cũng là hung thú thượng cổ, Phệ Minh Thố chạy trốn rất nhanh, muốn bắt lại được, khó càng thêm khó.

Tiểu tử trước mặt này thực sự khoác lác mà không cần bản nháp.

Khi Hoàng Thiên định giáo huấn Từ Dương.

Đã thấy Từ Dương tay chân thành thạo, nướng cháy Phệ Minh Thố, chẳng mấy chốc Phệ Minh Thố đã cháy xém hết bên ngoài, lớp da vàng giòn óng ánh, khiến người nhìn qua thật muốn ăn.

Điều mấu chốt là, một cỗ linh khí nhàn nhạt dao động từ Phệ Minh Thố toát ra.

“Ôi, sao còn có linh khí?” Hoàng Thiên khiếp sợ hỏi, nước bọt từ khóe miệng không nhịn được chảy lộp bộp xuống dưới đất.

“Cho nên mới nói, vừa rồi ngươi nướng không ngon, hương vị màu sắc đều có đủ nhưng thứ này là hung thú cấp cao, bản thân nó có dược tính rất tốt.”

“Ngươi vì theo đuổi màu sắc hương vị mà quên đi mất dược hiệu vốn có, có thể nói là lấy ngọn bỏ gốc.”

Từ Dương nhàn nhạt nói, Hoàng Thiên nghe như sấm đánh ngang tai.

Lão vừa định nói gì đó nhưng đã thấy Từ Dương cầm Phệ Minh Thố vàng óng lên bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Hoàng Thiên nuốt nước miếng, giương mắt nói: “Này, có thể cho ta ăn chút không?”

Từ Dương xé một miếng nhỏ cho Hoàng Thiên, lại kéo ra nửa chân cho Lăng Thanh Thù.

Tiếp đó, một mình ôm nguyên một con Phệ Minh Thố bắt đầu gặm.

Hoàng Thiên nhìn chút cặn trên tay, khuôn mặt méo xẹo nhẹ nhàng gặm một cái.

Vừa đưa lên miệng, đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức, bẻ ra một miếng, lớp da vàng giòn bọc lấy thịt trắng mềm mềm.

Cắn một miếng, vị thơm ngọt trong miệng tan ra, một dòng nước ấm từ cổ họng chảy vào bụng, khuếch tán đến từng mạch máu, toàn thân tinh thần sảng khoái như người mới được hồi sinh.

Đáng tiếc, Từ Dương cho Hoàng Thiên quá ít, vừa cắn một miếng đã không còn gì.

Hoàng Thiên, một lão đầu có tiên phàm đạo cốt lại như đứa trẻ giơ bàn tay ra, trơ mắt nhìn Từ Dương.

“Tiểu hữu, ngươi có thể lại cho ta một chút không?”

Giọng nói kia, thật sự khiến người ta rất khó tin tưởng một cường giả Động Thiên cảnh lại làm như vậy.

Lăng Thanh Thù cũng nghi ngờ nhìn Hoàng Thiên, lại nhìn chân thỏ nướng mà Từ Dương vừa cho.



Nàng cắn một miếng, lập tức hai mắt sáng lên, cảm giác nửa đời trôi qua thật lãng phí, ở bên cạnh Từ Dương lâu như vậy, thế mà bây giờ mới thưởng thức được mỹ vị này.

Nhưng rất nhanh Lăng Thanh Thù cảm giác không được bình thường, dòng nước ấm trong cơ thể không bị tiêu tan, mà hội tụ chỗ Kim Đan của nàng.

Ầm.

Một cỗ linh khí cuồng bạo chỗ Kim Đan nổ tung, tu vi Lăng Thanh Thù trực tiếp tăng lên Kim Đan kỳ cửu trọng.

“Đột phá.” Từ Dương thản nhiên nói, tiếp tục cúi đầu gặm Phệ Minh Thố.

Lăng Thanh Thù trợn tròn mắt, tiếp đó hai mắt sáng lên hỏi Từ Dương: “Lão tổ, có thể cho ta một chút nữa không?”

“Còn ta nữa.” Hoàng Thiên ở một bên giương mắt nhìn qua.

Từ Dương ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười sâu xa, nói: “Lăng Thanh Thù, linh khí của Phệ Minh Thố quá mức cuồng bạo, ngươi không thích hợp ăn nhiều, nếu không sẽ tổn thương thân thể của ngươi.”

“Còn ngươi, lão đầu tử.” Từ Dương quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên, nói: “Chỉ cần ngươi đi theo chúng ta, ngươi phụ trách bắt thịt rừng, nếu tâm tình của ta tốt ta cũng có thể nướng cho ngươi ăn một chút.”

Lập tức Hoàng Thiên như tiểu hài tử được cho món đồ chơi mới, vô cùng vui vẻ.

Đến nỗi Triệu Bằng nhìn thấy cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Hắn ta không nghĩ tới chỉ vì ham muốn ăn uống mà một tu sĩ Động Thiên đã bị thu phục.

Ánh mắt Triệu Bằng nhìn về phía Từ Dương như tìm kiếm.

Tu vi của Từ Dương, hắn ta vẫn luôn không thể dò xét ra được.



Nhưng trong lòng Triệu Bằng thầm suy đoán, tu vi của Từ Dương hẳn phải ở Động Thiên cảnh.

Nếu không, một số chuyện thật sự không thể nào giải thích được.

Bỗng nhiên, khóe miệng của Triệu Bằng lại giật giật, tu sĩ Động Thiên cảnh này có chút khiêm tốn, lại ẩn giấu tu vi ở Luyện Khí kỳ.

Ẩn giấu tu vi đến Nguyên Anh kỳ hoặc Kim Đan kỳ là được rồi.

Không ngờ Từ Dương lại ẩn giấu đến Luyện Khí kỳ.

Nếu ai mà tin Từ Dương đến Luyện Khí kỳ thì người đó tuyệt đối là đồ đần.

“Ngươi có muốn không?” Từ Dương thấy Triệu Bằng chăm chú nhìn hắn, híp mắt cười hỏi.

“Ta không muốn.” Triệu Bằng tuyệt đối cự tuyệt.

“Ồ, không nghĩ lại à?” Từ Dương nhàn nhạt lên tiếng, tiếp đó lại cúi đầu gặm thức ăn của mình.

Có điều trong đầu Từ Dương có chút kinh ngạc.

Triệu Bằng là một người mạnh mẽ vô cùng, hắn ta có khả năng chống lại những dụ hoặc, những khả năng gây bất lợi cho bản thân.

Đây là một người có lý trí tuyệt đối.

Nhưng mà Từ Dương nghĩ như thế nên tán thưởng Triệu Bằng một chút mà thôi.

Dù có thế nào Triệu Bằng cũng không liên quan đến hắn, nếu Triệu Bằng làm ra chuyện khiến Từ Dương tức giận, Từ Dương vẫn có thể đâm chết Triệu Bằng bằng đầu ngón tay.



Khi Từ Dương ăn xong nguyên một con Phệ Minh Thố, mấy người nhanh chóng bắt đầu thương lượng hành trình.

Triệu Bằng lấy từ trong ngực lấy một quyển trục, mở ra trên mặt đất mới phát hiện ra đó là một tấm bản đồ.

Ngón tay Triệu Bằng chỉ vào khu vực màu xanh nhạt trên bản đồ, nghiêm túc nói:

“Thâm Hải Lam Tâm ở đây, nhưng mà nơi này có một vòng xoáy biển sâu to lớn, trong vòng xoáy này có sóng linh khí truyền ra cực mạnh, tạm thời không biết thứ gì đã truyền ra sóng linh khí mạnh mẽ như vậy.”

“Hơn nữa, xung quanh vòng xoáy thấy được không ít hung thú, có thể khẳng định chắc chắn vô cùng nguy hiểm, không biết các ngươi có can đảm đi hay không?

“Mục tiêu của chúng ta là tiến vào bên trong vòng xoáy tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm. Mặt khác, ta suy đoán nơi này ngoại trừ Thâm Hải Lam Tâm cũng không thể thiếu những cơ duyên khác.”

Triệu Bằng nhiệt huyết sôi trào nói, đánh giá Từ Dương và Hoàng Thiên.

Chỉ thấy Hoàng Thiên vẫn tỏ vẻ không có hứng, nếp nhăn trên mặt rũ xuống, ánh mắt khép hờ.

Mà Từ Dương tự mình nghiên cứu những thứ khác trên địa đồ, lầm bầm trong miệng.

Trong lúc nhất thời Triệu Bằng nghẹn lời, hắn ta giải thích lâu như vậy mà chẳng có người nghe.

“Thế nhưng chúng ta đi vào tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm để làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play