“Buông Lão tổ của ta ra!” Lăng Thanh Thù bị dọa, chạy nhanh tới rút kiếm nói.

Từ Dương mỉm cười quay đầu, nói với Lăng Thanh Thù: “Bình tĩnh.”

Nói xong, Từ Dương lấy ra mấy quả màu đỏ tùy ý nhai nuốt, hoàn toàn làm lơ thanh kiếm trên cổ.

“Ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi là ai, vì sao lại sử dụng Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ta!”

“Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ngươi ư?” Từ Mộng Dao giống như nghe được chuyện thú vị vậy, nhẹ giọng cười hai tiếng, nói: “Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp là cơ mật bất truyền Hải Phách Tông ta, mà muốn tu luyện Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, cần là người có thể chất phệ hồn hải phách mới có thể tu luyện!”

Nói đến đây bỗng nhiên, mắt Từ Mộng Dao bỗng nhiên bộc phát ra sát khí, hung tợn hỏi: “Nói, ngươi là từ nơi nào biết được Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp này, nếu như ngươi thành thật nói ra thì ta còn có thể đại phát từ bi, cho ngươi một cái chết toàn thây!”

Nói xong Từ Mộng Dao nắm thật chặt lấy chuôi kiếm, lại lần nữa hướng tới cổ của Từ Dương.

Vẻ mặt Lăng Thanh Thù khẩn trương nhìn Từ Dương.

Không biết lão tổ hôm nay xảy ra chuyện gì mà để người khác kề kiếm vào cổ như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến tư thế oai hùng vô địch trước kia của Từ Dương, Lăng Thanh Thù có cảm giác, Từ Dương hẳn là không có việc gì.

Được rồi, nhất định là vì Từ Lão Tổ quá cường đại, ngay cả việc người khác đặt thanh kiếm ở trên cổ mình, Từ Lão Tổ cũng không thèm để ý.

Tuy nghĩ thế nhưng Lăng Thanh Thù vẫn không dám chậm trễ một chút. Nín thở ngưng thần nhìn chăm chú vào linh kiếm trên cổ Từ Dương.

Từ Dương nhàn nhạt nhún nhún vai, nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, kiếm pháp này là của ta. Tại sao ngươi không tin chứ? Hơn nữa, ai nói cho ngươi là kiếm pháp này yêu cầu thể chất hải phách gì đó mới có thể tu luyện.” Nói rồi, Từ Dương lấy ra một thanh kiếm bình thường, vung kiếm lên, một đạo ánh sáng màu lam hiện lên.

Khí thế của Từ Dương trong nháy mắt biến hóa, trong khoảnh khắc, từ phúc hậu và vô hại trở nên sát ý nghiêm nghị.

“Hơn nữa, Đại Diễn Lam Dực kiếm vừa rồi của ngươi chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Hiện tại ta sẽ cho ngươi thấy Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp chân chính!”

Giọng nói vừa dứt, linh kiếm cực nhanh bắn ra, kiếm ý che trời lấp đất tựa như thực chất, theo linh kiếm phóng ra.

Một đôi cánh linh khí màu lam ngưng tụ, đập lên vỗ xuống giống như đôi cánh thật, xung quanh đôi cánh có một vầng hào quang màu vàng kim lượn lờ.

Quang mang chói lòa làm chói mắt người trước mặt.

Hưu

……

Theo tiếng rít sắc bén của đôi cánh, đôi cánh màu lam bắn về phía chân trời, sau đó bỗng nhiên chui vào bên trong nước biển.

Oanh

……

Một tiếng nổ mạnh kịch liệt, nước biển kích khởi ngàn tầng bọt sóng.

Giống như sóng thần tiến đến.

Một ít bọt sóng bọt nước bắn ra xa hơn 1000 mét dừng ở trên người Từ Dương. Lạnh như băng.

“Thấy được chưa? Đây mới là Đại Diễn Lam Dực hoàn chỉnh, cái vừa rồi của ngươi chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Mặt khác, Đại Diễn Lam Dực không cần thể chất hải phách gì đó.”

Từ Dương quay đầu, cười tủm tỉm nói với Từ Mộng Dao.



Từ Mộng Dao hoàn toàn ngây ngốc, Từ Dương vừa xuất ra đúng thật là Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp.

Hơn nữa thứ Từ Dương xuất ra so với Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp nàng học được xác thật càng thêm hoàn thiện.

Khi nàng tu luyện đã sớm cảm giác được, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp tuy rằng lợi hại nhưng một vài chỗ không quá thích hợp.

Nhưng nàng lại không biết là chỗ nào không thích hợp.

Vừa rồi nhìn Từ Dương xuất ra Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, nàng tức khắc đều hiểu rõ tất cả.

Chính là……

Điều này lại càng không đúng rồi.

Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp là một kiếm pháp được truyền lại từ thủa ban sơ của Hải Phách Tông.

Mà Hải Phách Tông sáng lập cách bây giờ đại khái đã có 2 vạn năm rồi.

“Tiền bối, người……”

Từ Mộng Dao đã nói năng lộn xộn.

Từ Dương bình tĩnh thu kiếm, nói: “Ngươi có phải tông chủ của tông môn này hay không. Nếu đúng vậy thì chúng ta cùng nhau nói chuyện. Còn nếu không phải thì kêu tông chủ các ngươi ra đây, ta muốn cùng tông chủ các ngươi nói chuyện.” Từ Dương suy đoán, tông môn này hẳn là có một ít quan hệ cùng với đồ đệ năm đó của hắn.

Từ Mộng Dao nghe vậy, không dám chậm trễ.

Tuy rằng không biết Từ Dương rốt cuộc là tình huống như thế nào, nhưng nàng biết, chỉ bằng Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp Từ Dương vừa rồi triển lộ, nhất định phải gọi tông chủ tới.

Không cần biết có chuyện gì, cứ gọi tông chủ tới trước.

“Ta không phải tông chủ, ta đi gọi tông chủ tới.” Từ Mộng Dao nói.

Từ Dương gật gật đầu, sau đó còn nói thêm.

“Thuận tiện nói cho tông chủ các ngươi, cổ thụ bên ngoài này, ta thấy nó không tồi, ta rất thích nó, ta muốn có nó!” Nói rồi, Từ Dương chém một kiếm xuống, răng rắc một tiếng, Minh Hàn cổ thụ tức khắc bì chém làm hai phần.

Trái tim Từ Mộng Dao đập lỡ một nhịp, đây chính là Thần thụ hộ sơn Hải Phách Tông. Nghe nói, từ khi Hải Phách Tông sáng lập Thần thụ hộ sơn này đã tồn tại rồi.

Hôm nay lại bị một gã không biết là ai, một kiếm chém hỏng.



Tuy rằng Từ Mộng Dao muốn chửi mắng lại không dám nói thêm cái gì, hoang mang rối loạn chạy về phía đại điện Hải Phách Tông.



Đại điện Hải Phách Tông ở lưng chừng núi, có vô số điện lớn nhỏ và đình các rộng rãi, nhìn qua rất trang nghiêm hoa lệ.

Từ Mộng Dao vội vội vàng vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống đất kêu gọi nói: “Từ Mộng Dao có việc gấp cầu kiến tông chủ.”

Oanh……

Một cánh cửa bỗng nhiên mở ra, âm phong thổi qua, loáng thoáng gian có bóng người đong đưa.

“Chuyện gì mà hoảng loạn như thế?” Trong chớp mắt, một người liền xuất hiện ở trước mặt Từ Mộng Dao.

Người nói chuyện là một lão thái thái râu tóc bạc trắng, đôi mắt khép hờ, cả người gầy trơ xuóng, giống như một trận gió là có thể thổi bay.

Nhưng hơi thở trên người bà ta lại giống như một con cự thú tham lam khát máu, sát ý nùng liệt đến cực điểm không ngừng phát ra, khiến người ta sởn tóc gáy.

Bà ta! Tên là Nguyệt Bạch An, là một cường giả Động Thiên cảnh!

“Một tu sĩ Luyện Khí kỳ đã chém hỏng Thần thụ hộ sơn của chúng ta.” Từ Mộng Dao nơm nớp lo sợ nói.

“Phốc……” Nguyệt Bạch An phun ra một ngụm máu tươi.

“Vậy ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đi giết hắn!”

Nguyệt Bạch An nói, tựa như sương lạnh địa ngục, sát ý thấu xương triệt tâm!

“Chuyện này…… Người nọ tuy rằng mặt ngoài là một tên Luyện Khí kỳ, nhưng tuyệt đối không phải…… Đệ tử đánh không lại……” Từ Mộng Dao lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Mặt khác, hắn còn biết Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của chúng ta. Hơn nữa, so với kiếm pháp chúng ta nắm giữ, càng thêm hoàn thiện.” Từ Mộng Dao thật cẩn thận đem toàn bộ chuyện vừa rồi nói với Nguyệt Bạch An.

Sau khi Nguyệt Bạch An nghe xong, sắc mặt âm tình bất định. Một lát sau, mặt không biểu tình nói.

“Mang ta đi gặp hắn.”

……

Ở ngoài sơn môn Hải Phách Tông, Từ Dương đang phân tách rễ cây của Minh Hàn cổ thụ, bỗng nhiên cảm thấy phương xa truyền đến một trận linh khí dao động.

Từ Dương bỗng nhiên xoay người, thấy một lão thái thái già cỗi khô gầy đến mức có thể thấy cả xương trắng, móng vuốt đang chộp về phía hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play