Vợ à, anh xin lỗi em, anh biết lỗi rồi mà, làm ơn mở cửa cho anh đi, ngoài đây lạnh quá.
- Lạnh c.h.ế.t anh đi, ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ khác thì đừng có ngủ cùng với tôi.
Hạ Khúc Yên bực bội, lẩm bẩm trong miệng, cô ôm chiếc gối trong lòng, gục mặt xuống.
Tư Quân Thành đứng bên ngoài không thấy động tĩnh, anh thở dài một hơi rồi bước xuống nhà.
Mẹ anh đã ngồi sẵn ở sofa từ lúc nào, bà ra hiệu cho anh ngồi đối diện.
Tư Quân Thành bước đến ngồi xuống, lúc này mẹ anh mới nghiêm nghị.
- Con có vợ rồi còn làm ra cái thể thống này? Có còn cho vợ con một tí mặt mũi không?
Tư Quân Thành cúi mặt.
- Con và cô ấy chỉ là bạn bè.
- Bạn bè lại có thể ôm nhau rồi khoác áo như vậy sao?
Mẹ Tư Quân Thành đã đến bên cạnh anh từ bao giờ, tiện tay cốc cho anh một phát.
- Tỉnh lại đi, còn vợ của con nữa thì sao? Nếu không chăm sóc nó thật tốt thì ta sẵn sàng gạch tên con ra khỏi sổ hộ khẩu.
Bà nói rồi thì bước đi, để lại Tư Quân Thành còn phát ngốc ở đấy.
Có lẽ anh thật sự có lỗi với Hạ Khúc Yên.
...
Cạch!
Hạ Khúc Yên nằm cuộn tròn một cục như com mèo nhỏ.
Tư Quân Thành đến bên cạnh cũng không phát hiện.
Đến khi anh lật mền của cô ra thì mới hoảng hồn.
- Tư Quân Thành, sao anh vào đây được, tôi khóa cửa rồi cơ mà?
- Đây là nhà anh
Hạ Khúc Yên:"..."
Hạ Khúc Yên không để tâm, cô giật lấy cái mền trong tay Tư Quân Thành mà cuộn lại tiếp.
Chưa hết đã bị một lực của Tư Quân Thành giật ra.
- Vợ à, là anh không tốt, anh xin lỗi. Tha cho anh một lần đi.
Hạ Khúc Yên lườm anh một cái.
- Anh muốn làm gì thì làm, tôi đây không quản nữa.
Tư Quân Thành nhìn thái độ của cô, khẽ cười thầm trong lòng.
- Vợ à, em ghen sao?
- Ai... ai thèm ghen chứ!
Nói trúng tim đen, Hạ Khúc Yên lắp bắp, mặt cô ửng đỏ.
Trong lòng Tư Quân Thành nở hoa, anh lập tức đè cô xuống.
- Tư Quân Thành, anh... ưm
Hạ Khúc Yên chưa nói hết câu, Tư Quân Thành đã phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
- Em ghen dễ thương lắm.
Hạ Khúc Yên: "..."
Tư Quân Thành đỡ cô ngồi dậy, đưa cho cô ly sữa và bánh mochi kem.
Hạ Khúc Yên đón lấy.
- Cảm ơn anh.
Tư Quân Thành xoa đầu cô.
- Khúc Yên, anh và Thẩm Niệm Tuyết chỉ là bạn bè, không hơn không kém cả. Về ngày trước, đúng là anh có theo đuổi cô ấy.
Hạ Khúc Yên ngồi lặng, cô kéo vạt áo anh.
- Rốt cuộc Thẩm Niệm Tuyết đã trải qua chuyện gì?
Nhắc đến đây, Tư Quân Thành thở dài.
- Anh gặp cô ấy năm đại học ở nước ngoài, lúc ấy cô ấy đang có biến cố với gia đình. Cô ấy vừa đi làm vừa đi học rất vất vả.
Thẩm Niệm Tuyết là con gái nuôi của Thẩm gia. Thẩm gia coi cô ấy như con ruột, cô ấy sống trong một cuộc sống mà mọi người ao ước.
Khi cô ấy rời khỏi Thẩm gia để ra nước ngoài, không hề báo cho họ một tin tức. Bặt vô âm tín mà biến mất. Ở trong nước, cả Thẩm gia điên cuồng tìm kiếm, kết quả vẫn không có một chút tin tức nào từ cô ấy.
Nói đến đây, Hạ Khúc Yên cũng cảm thông được cho Thẩm Niệm Tuyết.
- Tại sao Thẩm Niệm Tuyết lại rời đi...
Tư Quân Thành nói tiếp.
- Đều có nguyên do cả. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như cô ấy không yêu Thẩm Diệc Thần.
Nói đến đây, Hạ Khúc Yên cũng dần hiểu ra.
Bởi tất cả mọi người đều biết.
Thẩm Diệc Thần từ trước... chưa bao giờ để Thẩm Niệm Tuyết vào mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT