Chào cô, Hạ Khúc Yên tiểu thư, tôi là Thẩm Niệm Tuyết!
Thẩm Niệm Tuyết nở nụ cười nhạt, cô ấy bước đến bên cạnh Hạ Khúc Yên.
Hạ Khúc Yên nhìn Thẩm Niệm Tuyết, ánh mắt thể hiện lên tia khó chịu.
Dù gì đây cũng là người mà Tư Quân Thành yêu.
Thẩm Niệm Tuyết nhìn thoáng đã bắt gặp ánh mắt ấy, cô vỗ nhẹ vào vai Hạ Khúc Yên.
- Đừng nhìn tôi như thế, tôi và Tư Quân Thành là bạn lúc ở nước ngoài. Chính cậu ấy là người giúp đỡ tôi.
Hạ Khúc Yên mặc dù vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng cô cũng gỡ một chút bài xích với Thẩm Niệm Tuyết.
- Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ mình lại nhìn cô như vậy.
- Không sao, tôi hiểu.
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Niệm Tuyết hiện lên tia buồn bã và mất mát.
- Bởi vì trước đây tôi cũng đã trải qua.
Hạ Khúc Yên vừa nhìn đã đoán được Thẩm Niệm Tuyết có khúc mắc trong lòng.
- Cô... có chuyện gì về tình cảm sao?
Nói đến đây, Hạ Khúc Yên che miệng mình lại, ríu rít xin lỗi.
- Xin lỗi, tôi nhất thời lỡ miệng, không cố ý xem vào chuyện của cô.
Thẩm Niệm Tuyết vẫn cười, cô đan tay vào nhau.
- Cô có thể nhìn ra được sao? Có lẽ là do tôi giấu cảm xúc không tốt.
Hạ Khúc Yên bây giờ có lẽ đã thấu hiểu một phần trong con người Thẩm Niệm Tuyết.
Đã sống lại lần thứ 2, cũng đã từng yêu ngu muội một người. Chính vì thế, chỉ thoáng qua biểu hiện của Thẩm Niệm Tuyết, cô đương nhiên nhìn ra.
- Cô có biết tổng tài tập đoàn Thẩm Thị- Thẩm Diệc Thần?
Hạ Khúc Yên lục lại trí nhớ của mình.
- Tôi có nhớ, năm năm trước, hình như anh ta đã kết hôn.
Thẩm Niệm Tuyết cười trừ.
- Anh ấy là anh trai tôi... cũng là người tôi yêu.
Hạ Khúc Yên cô nhìn Thẩm Niệm Tuyết với ánh mắt khó hiểu.
- Tôi chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Thẩm. Giữa chúng tôi không có quan hệ huyết thống.
Nói đến đây, khóe mắt Thẩm Niệm Tuyết có chút ướt.
- Anh ấy tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức đoạn tuyệt với tôi chỉ vì cô gái ấy. Hạ Khúc Yên, cô xem tôi có ngu ngốc khi yêu anh ấy không?
Vậy bây giờ, Thẩm Niệm Tuyết... Hạ Khúc Yên thật sự không dám nghĩ nữa.
Cô gái xinh đẹp, dịu dàng vẻ bề ngoài này vậy mà trong trái tim lại mang đầy thương tích.
Hạ Khúc Yên vươn tay ôm lấy Thẩm Niệm Tuyết.
- Cô ngốc đấy! Đừng vì một người đàn ông mà làm trái tim mình đau như vậy.
Thẩm Niệm Tuyết cười nhẹ, cô cũng ôm lại Hạ Khúc Yên.
- Cảm ơn cô!
Hạ Khúc Yên bây giờ thật sự thấu hiểu Thẩm Niệm Tuyết.
Thẩm Niệm Tuyết có thể nói là hệt với cô ở kiếp trước.
- Rồi sẽ có một ngày, anh ta sẽ hối hận. Tin tôi đi Thẩm Niệm Tuyết.
...
- Tuyết Tuyết?
Hai ánh mắt chạm nhau tại hành lang, Thẩm Diệc Thần nhìn Thẩm Niệm Tuyết bằng con mắt kinh ngạc cùng ôn nhu, Thẩm Niệm Tuyết lại nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Thẩm Niệm Tuyết không màn đến Thẩm Diệc Thần, xoay người rời khỏi.
- Tuyết Tuyết! Rốt cuộc bấy lâu nay em đi đâu?
Thẩm Diệc Thần bắt lấy cánh tay của Thẩm Niệm Tuyết.
- Thẩm tổng, phiền anh bỏ tay ra.
- Tuyết... sao lại...
Trái tim Thẩm Diệc Thần bắt đầu đau đớn.
Tại sao lại gọi Thẩm Diệc Thần anh bằng cái tên xa cách đó?
- Tuyết Tuyết, theo anh về đi, ba mẹ rất lo cho em.
- Tôi sẽ về thăm ba mẹ sau. Không cần Thẩm tổng đây nhắc nhở.
- Tuyết Tuyết, sao em lại... xa cách đến vậy? Vụ việc năm đó... anh xin lỗi.