CHƯƠNG 36
Thì ra mọi chuyện chỉ là một lời nói dối…Tốt đẹp ban đầu gã đàn ông miêu tả vốn là câu chuyện được gã dựng lên.
Vương Tiểu Mị đứng trên cao, đờ đẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám thích khách nằm trên đất. Nơi đó có hắn, còn có cả sư đệ hắn yêu thương hết mực.
Hắn bị hệ thống trói buộc, mà sư đệ tay đang cầm trường kiếm hoảng loạn vòng qua núi giả tránh hắn.
Năm Văn Phong Tẫn làm lễ cập quan cũng là năm hắn biết mấy sư đệ biến mất kỳ quái của Thư Viện đều là thích khách do Thánh Thượng phái tới, đây cũng là lúc hắn nhìn ra đằng sau gương mặt tốt đẹp cùng lớn lên với mình dơ bẩn nhường nào.
Tất cả mọi người đều lừa hắn, giấu hắn, muốn giết hắn.
Hắn nhìn Văn Phong Tẫn hoảng loạn ném thanh kiếm xuống ôm mình vào ngực liều mạng giải thích, mà đám người đang xử lý thi thể kia tiếp tục công việc rồi cung kính lui về chỗ tối, rõ ràng đây vốn không phải lần một lần hai.
“Sư huynh, ta, ta không muốn giết bọn họ mà là cẩu hoàng đế muốn giết ta! Thực sự, thực sự… Huynh đừng như thế, đừng bỏ ta, sư huynh…”
Thiên niên vừa tới tuổi cập quan, gương mặt lẫn cử chỉ đều non nớt.
Vương Tiểu Mị mềm lòng.
Hắn ôm chặt ‘hung thủ giết người’ sợ hãi nhìn đám thi thể đầy trên mặt đất. Mỗi người sau khi chứng kiến cái chết phản ứng đều giống nhau, vừa không dám tin vừa hoảng loạn sợ hãi.
Thứ kiên định duy nhất trong đầu hắn lúc này chỉ có ‘Phong Tẫn là đứa trẻ tốt, nó là đứa trẻ tốt!’ Hắn tự bịa cho hung thủ một đống lý do, sau đó thôi miên mình quên đi mọi chuyện.
“Không sao, không sao, ta biết chúng đều là thích khách. Ngoan, ta sẽ không nói cho ai biết cả.”
Sư đệ chỉ đang tự vệ, sư đệ đang sợ hãi, ta phải giúp đệ ấy, ta phải bảo vệ đệ ấy…
Kẻ nhát gan Vương Tiểu Mị cắn chặt răng, hắn cảm thấy mình là người lớn, cần phải mạnh mẽ ôm chặt đứa trẻ mình nuôi lớn đang ‘run rẩy’ vào lòng an ủi.
Điều Vương Tiểu Mị cho là đúng lại là khởi nguồn của mọi sai lầm…
Hắn lạnh nhạt đứng từ trên cao nhìn thiếu niên mình đã từng ôm ấp, gã nào có run rẩy, nào có cái gì gọi là thấp thỏm lo âu.
Thậm chí khóe môi còn cong lên, sự quỷ dị trong mắt lạnh như băng tuyết.
Tất cả chỉ mới bắt đầu – năm 1328 Bắc Lịch.
Có lẽ vị hoàng đế cao cao tại thượng kia không thỏa mãn với việc giết chết Văn Phong Tẫn nên đưa gã đến Thư Viện tra tấn, thậm chí đợi gã chết đi rồi giả vờ tiếc thương cho con trai kẻ tù tội.
Mà Văn Phong Tẫn nào đáng thương gì, gã đã sớm triệu tập tất cả thuộc hạ trung thành của cha mình, một năm sau khi rời khỏi Thư Viện bắt đầu lập mưu chém giết.
Hai người xa nhau chỉ có thể viết thư giải tỏa nỗi nhớ, hệ thống giục Vương Tiểu Mị nhanh chóng làm nhiệm vụ, ngày đêm chửi rủa hắn.
Vương Tiểu Mị không ngốc, hắn biết Văn Phong Tẫn đang báo thù cho gia đình, đứa trẻ ngày đó bị ép nhìn cảnh cha mẹ bị chém đầu sau này lại có thêm Viện trưởng Thư Viện tác động, sớm đã không còn ‘ngây thơ’ như thuở ban đầu.
Dựa vào đâu đứa trẻ của hắn phải quên sạch hận thù? Bằng việc gã sẽ giết rất nhiều người trong tương lai?!
Khi còn bé chưa lúc nào Văn Phong Tẫn được ngủ yên giấc.
Gã thường xuyên khóc trộm, thường xuyên mơ về cơn ác mộng máu chảy đầm đìa.
Cho nên khi gặp Vương Tiểu Mị, Văn Phong Tẫn gầy trơ xương hôm nào cũng vác cặp mắt quái dị đòi hắn ôm ngủ.
Khi đó hắn còn học đồng dao Bắc quốc.
Sau này Văn Phong Tẫn trưởng thành rồi, Vương Tiểu Mị vẫn thường xuyên nghe thấy gã ngâm nga bài hát này lúc vui vẻ.
Vương Tiểu Mị sao có thể không đau lòng? Người ta nói tim gan đều là thịt, hắn che chở đứa trẻ kia từ khi còn bé tí, khi mà đôi mắt nó chỉ có sự quyến luyến và dịu dàng.
Trái tim Vương Tiểu Mị rung động.
Sau này tuy ngoài miệng hắn luôn khuyên can Văn Phong Tẫn đừng giết người hoặc mắng mỏ gã nhẫn tâm nhưng thực ra trong lòng tự động hiểu được rằng Văn Phong Tẫn sớm đã biến thành Tu La.
Có thuộc hạ của người cha từng là Nhiếp Chính Vương để lại, thế lực gã đàn ông nhanh chóng lớn mạnh chỉ mất mấy năm đã có thể thống nhất thiên hạ, thậm chí thay đổi cả triều đại. Người đời xưng tụng gã là ma quân.
Tuy nhiên quá hung ác rồi sẽ gặp quả báo, đôi mắt quái dị của Văn Phong Tẫn trở thành vật cản, gã bị quân tàn dư của triều đình cũ và người trong giang hồ truy sát.
Vương Tiểu Mị ăn no chờ chết trong Thư Viện nghe được học viên nói chuyện với nhau rằng Văn Phong Tẫn bị người ta bao vây, giờ không rõ sống chết.
Hắn nhanh chóng lên đường rời khỏi Thư Viện.
Mà lúc đó Viện trưởng đã từng nói: “Miên Đăng, ngươi đã từng là đệ tử ta thích nhất nhưng hiện tại ngươi làm ra quá thất vọng! Muốn đi cứu súc sinh kia? Vậy thì ngươi đừng có về! Rời khỏi Thư Viện này, ngươi mãi mãi không còn là đệ tử của ta!”
“Tiên sinh, đệ ấy giống chúng ta không phải súc sinh mà là con người!” Vương Tiểu Mị lần cuối cùng nhìn nơi mình sinh sống cùng gương mặt phẫn nộ của Viện trưởng, dứt khoát thu dọn hành lý ra đi.
Hắn tìm Văn Phong Tẫn ở đâu bây giờ?
Hệ thống theo hắn đã lâu cuối cùng cũng đợi được ngày làm nhiệm vụ, hận không thể bế luôn hắn qua đó.
Có hệ thống chỉ đường, Vương Tiểu Mị rất nhanh đã tìm được Văn Phong Tẫn đang lẩn trốn trong kỹ viện.
Năm đó Vương Tiểu Mị bị cả đống cô nương son phấn vây quanh tức sì hết khói lên đầu!
Mẹ kiếp, bố mày lo cho mày mất ăn mất ngủ mà mày lại ở đây tán gái?!
Tuy nhiên đợi hắn lấy ra tín vật, gặp được Văn Phong Tẫn toàn thân quấn băng vải giận gì cũng đều tan biến hết.
Xung quanh toàn là mùi thuốc đắng họng, đôi mắt Văn Phong Tẫn sáng hơn sao trời.
Chẳng được mấy chốc gã đàn ông đột nhiên giận dữ: “Sư huynh tới làm gì?! Chẳng nhẽ huynh không biết nơi này rất nguy hiểm hay sao???”
“Đệ còn biết ta là sư huynh? Vậy sao đệ không thèm nói đệ bị thương?! Ta lo cho đệ muốn chết con mẹ nó đệ biết không?!!!”
“Ta chỉ không muốn huynh đâm đầu vào chỗ chết!”
“Thà ta chết với đệ còn hơn một ngày nào đó nhận được tin đệ chết mất xác ở xó xỉnh nào đó!”
Lần cãi nhau đó không ai nhường ai.
Nửa ngày sau Văn Phong Tẫn làm hòa trước, đôi mắt gã dịu dàng trở lại khiến Vương Tiểu Mị chết chìm trong tình cảm ấy.
“Ta sẽ không để huynh chết.”
“Ừ…biết rồi.”
Bắt đầu từ đây…chăng?
Tình cảm thuở thiếu niên được cả hai cẩn thận nâng niu, ánh mắt Văn Phong Tẫn càng ngày càng rõ ràng, đến nỗi kẻ ngu muội như Vương Tiểu Mị cũng nhận ra được tấm lòng gã.
Mà hắn chẳng biết từ khi nào đã động lòng, do dự mãi không thôi.
Rất nhanh hoàng đế đã phái ảnh vệ của mình đến đuổi giết bọn họ.
Căn cứ kỹ viện bị phát hiện, Văn Phong Tẫn và Vương Tiểu Mị bị người ta đuổi giết, thuộc hạ gã đàn ông mang theo chết dần chết mòn cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Có lẽ là do thú vui quái ác của hoàng đế, ảnh vệ ngày đó mỗi lần truy sát sẽ không đuổi cùng giết tận mà lúc nào cũng thả cho bọn họ một con đường sống.
Cả người Văn Phong Tẫn không chỗ nào lành lặn, xương cốt gãy nát nội thương liên miên. Gã cố gắng cầm máu cho cánh tay mất đi cả tảng thịt lộ ra xương trắng, vết thương đó dù có cứu được vẫn sẽ để lại di chứng lớn.
Gã bị người ta đâm vào bụng, bởi vì cõng theo Vương Tiểu Mị mà băng vải bung ra, máu chảy đầm đìa.
Vương Tiểu Mị thảm hơn gã rất nhiều, hệ thống rác rưởi liên tục chửi rủa trong đầu hắn, lần trước đỡ ám khí cho Văn Phong Tẫn bị thương vào phổi, hai chân bị ám vệ bẻ gãy lại còn ăn trúng một chưởng, nội tạng giờ chỉ còn là đống thịt nát…
Hắn sống không nổi.
Hệ thống không nói gì, có lẽ đã từ bỏ hắn.
Chỉ còn Văn Phong Tẫn kiên trì, vừa tránh né ảnh vệ vừa cõng hắn trở lại Thư Viện.
Mặt trời thiêu đốt, mưa gió phập phồng, sức lực Văn Phong Tẫn đã cạn chỉ có thể dựa vào ý chí lê lết từng chút một.
Gã cõng Vương Tiểu Mị gian nan qua đoạn đường dài.
“Sư huynh…ngoan, không sao, sắp tới Thư Viện rồi. Bọn họ giết ta cũng được, chỉ cần cứu huynh…cứu huynh…”
“Sư huynh đừng ngủ…đừng ngủ, Phong Tẫn xin huynh…”
Không nghe được hắn đáp lại, Văn Phong Tẫn khóc.
Gã đàn ông một lòng muốn báo thù, phảng phất như chỉ cần gã chưa chết thì mọi người phải chết, trước sự truy sát của đám kẻ thù chưa từng cong eo ‘ta nhận thua’ đang khóc.
Gã nói: “Ta xin huynh, xin huynh đừng ngủ…”
Nước mắt rơi xuống gương mặt đầy máu, vừa ngốc nghếch vừa đáng thương.
Vương Tiểu Mị muốn giơ tay sờ đầu gã nhưng không nổi, vì thế hắn muốn mở miệng nói câu gì đó vui đùa đại loại như ‘lớn rồi còn khóc, sư huynh ngươi còn chưa chết đâu…’
Nhưng cuối cùng chỉ nhổ ra được ngụm máu tanh nồng làm bẩn bả vai gã.
“Sư huynh?!”
“Ơi…”
Nửa ngày hắn chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.
Văn Phong Tẫn cứ như được tiêm máu gà, gã nhanh chân đi lên bậc thang mặc kệ vết thương, cuối cùng tạo thành những vết chân máu đầy ghê rợn.
Đi được một nửa trời đổ cơn mưa, Vương Tiểu Mị ngẩng đầu quát ông trời sao bất công quá, chắc có lẽ ông cũng không muốn bọn họ tồn tại.
Hắn bị nước mưa lạnh như băng đập trúng, đồng tử dần tan rã.
Thật sự không cố được nữa rồi…
Văn Phong Tẫn có lẽ đã nhận ra điều này, gã muốn đặt Vương Tiểu Mị xuống đất ôm vào lòng nhưng cánh tay toàn xương đã như nỏ mạnh hết đà, nếu đặt xuống sẽ không thể bế lên được nữa.
Gã đàn ông không dám dừng lại, giờ gã chỉ còn lại hơi tàn.
Nước mưa xuyên qua người bọn họ, Văn Phong Tẫn cõng hắn lên đỉnh Thư Viện.
“Sư huynh chúng ta tới rồi! Sẽ có người cứu huynh!!!”
Văn Phong Tẫn kích động đặt hắn xuống đất, lảo đảo ngồi dậy dùng tay gõ cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT