Edit: Cháo
Hứa Thâm mặc chiếc áo lông dày cộp, mũ, khẩu trang, găng tay bọc cả người kín mít.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo của Omega cũng vùi trong khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn Alpha trước mặt muốn nói lại thôi.
Mới đây thôi, sau khi Alpha nào đó xem video mình giới thiệu vợ cho một hàng vịt tuyết xong, hiếm có lúc rơi vào suy tư.
Tuy rằng… nhưng mà…
Đây quả thật đúng là chuyện mình có thể làm ra.
Yên Hành Chi lén đưa mắt nhìn Omega đang đứng cạnh. Omega nhà hắn đẹp thật sự, mái tóc đen mềm mại rủ xuống, xuôi theo đó, không biết có phải do lò sưởi trong phòng không mà dái tai xinh xắn hơi đỏ lên.
Có vợ đẹp như vậy, ai có thể nhịn được không “chia sẻ” cho người khác biết chứ?
Tuy đối tượng hắn chia sẻ là một đám vịt tuyết, nhưng đó không phải là trọng điểm.
Dù thế nào chuyện hắn có vợ là đúng rồi.
Hê hê, hắn có vợ.
Có điều… tửu lượng của hắn kém vậy sao?
Yên Hành Chi không tin, A dũng mãnh sao có thể không biết uống rượu được chứ!
Xét thấy sự thật thắng hùng biện, “A dũng mãnh” nào đó sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đã lén lút lấy đi hai hộp rượu.
Kết quả cuối cùng chính là, Hứa Thâm chỉ không để ý chút thôi, Alpha nào đó lại say đến hồ đồ luôn.
Hứa Thâm:???
Yên Hành Chi vẫn còn tỉnh, lý trí sót lại không nhiều: “Rượu hôm đó có vấn đề, anh tuyệt đối không thể say dễ như vậy được!”
Yên Hành Chi: “Ợ —“
Hứa Thâm: …
Chai rượu còn đang ngã ở một bên, Yên Hành Chi tin chắc bản thân là một “A dũng mãnh”, chỉ vào vỏ chai kia: “Vợ ơi, hê hê, anh có siêu không nào?”
Bên ngoài hình như có người đang tỏ tình, hình trái tim được vẽ trên nền tuyết, một đám người bắt đầu ồn ào, Hứa Thâm hơi ngẩn ra một lúc thôi đã bị Alpha không đợi được câu trả lời nắm lấy khuôn mặt.
“Vợ —” Alpha như muốn xù lông rồi, nắm mặt Hứa Thâm bắt người ta nhìn mình, sau đó chỉ vào Omega rồi lại chỉ vào bản thân nói: “Em là của anh.”
Yên Hành Chi vuốt ve chiếc nhẫn của hai người, hừ, vợ hắn tuyệt đối không được nhìn người khác.
Alpha còn thuận tiện ngó phía ngoài cửa sổ, nhìn trái tim xiên vẹo mà người ta vẽ một cái, người đàn ông lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Ngây thơ!”
Trái tim vẽ nhỏ thế kia, chẳng đẹp tẹo nào, Yên Hành Chi cảm thấy Alpha đó nhất định không “dũng mãnh” như mình.
Hứa Thâm cảm thấy hơi buồn cười.
Yên Hành Chi là người như thế nào? Mới đầu, Yên Hành Chi có phần hung dữ; sau đó, Yên Hành Chi sẽ che chở cho y, tuy ngoài miệng thì nói không thèm để ý, nhưng vẫn làm một nẻo hâm nóng sữa cho y; sau đó nữa, Yên Hành Chi nói thích y, chân thành lại nồng nhiệt.
Hứa Thâm đột nhiên rất thích hành động Yên Hành Chi tuyên bố chủ quyền, có chút ngây thơ nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.
Đúng vậy, y là của Yên Hành Chi, Yên Hành Chi cũng là của y.
“Siêu, anh siêu nhất.” Hứa Thâm nhìn “A dũng mãnh” đang dụi đầu vào cổ mình, vuốt lông cho người ta.
Yên Hành Chi có lúc cũng đáng yêu ra trò, Hứa Thâm nghĩ.
Lời này của Hứa Thâm như lên dây cót cho Yên Hành Chi, mắt Alpha sáng rực, vo tròn Omega của mình nhét vào áo lông vũ, nghĩ một chút lại đội mũ, quàng khăn, đeo găng lên cho người ta rồi đi xuống tầng.
Không biết có phải do lòng hiếu thắng vô hình của Alpha hay không, Yên Hành Chi vẽ một hình trái tim to thật là to.
So với người vừa tỏ tình lúc nãy còn to hơn.
“Vợ ơi, nhìn anh này!” Yên Hành Chi vẫy tay.
“Anh có to không?” Yên Hành Chi hỏi, còn gào to lên, giọng nói đinh tai nhức óc.
Hứa Thâm: …
Hứa Thâm quyết định thu lại câu nói Yên Hành Chi đáng yêu kia.
May mà gần đó có hiệu thuốc, Hứa Thâm bảo người đứng ngay ngắn ven đường rồi quay đầu đi mua thuốc giải rượu.
Vốn tưởng mua thuốc xong sẽ thấy “A dũng mãnh” chạy như điên tới từ ngã tư, nhưng không ngờ Alpha lại chỉ lẳng lặng đứng dưới một gốc cây tuyết tùng.
Đến gần rồi mới nghe thấy thật ra Yên Hành Chi đang nói chuyện.
Giọng Yên Hành Chi tủi hờn: “Em lại không để ý đến anh rồi! Anh hỏi em mà em chẳng trả lời…”
Tuyết tùng không nói lời nào.
Yên Hành Chi đơn phương trợn mắt, cuối cùng thở hổn hển, hung dữ nói: “Em! Em chờ đó cho anh!”
Hứa Thâm nhìn Yên Hành Chi đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, cuối cùng cởi khăn quàng của mình ra, xoay người đeo lên cây tuyết tùng kia.
Hừ, có tức giận cũng không thể để vợ mình bị lạnh được.
Yên Hành Chi nhìn khăn quàng đã đeo lên tuyết tùng, tiếp tục cởi găng tay.
“Này! Yên Hành Chi.” Sau lưng có giọng nói vang lên.
Yên Hành Chi phản ứng chậm mất hai giây, quay đầu nhìn Omega đang đi về phía mình.
Từ trước tới nay Hứa Thâm không thích pheromone của mình cho lắm, Omega mùi tuyết tùng thật ra rất hiếm, không ngọt, cũng không dễ chịu, không phù hợp với tưởng tượng của đa số người về Omega.
Nhưng hiện tại, y chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuyết lại bắt đầu rơi, tung bay phất phơ, đậu lên bờ vai.
Hứa Thâm ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu đường nét rõ ràng của Alpha, y hói: “Yên Hành Chi, em cũng thích anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT