Cha mẹ về nhà, cuộc sống của Vương Sóc, chính xác mà nói là đời sống vật chất cũng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cái loại cảm giác có chỗ dựa, có trụ cột lại tốt như vậy, Vương Tử Kỳ trong giờ học đều nói: "Ngũ tỷ tỷ cả ngày đều cười". Thỉnh an có quận chúa đi theo, Vương Sóc cũng không cần cố ý dậy sớm, tránh lão thái thái, cuộc sống cũng có mọi người khắp nơi quan tâm, Từ nhũ mẫu dù tuổi tác cao vẫn là người phụ trợ, mà quận chúa dạy dỗ vừa nghiêm khắc, cũng vừa ôn nhu. Người nào làm đúng làm không đúng người sẽ quát bảo dừng lại, người làm đúng thì không cần khen ngợi, chỉ nhìn gương mặt mỉm cười của người, liền cảm thấy tất cả những nỗ lực của mình đều có hồi báo.
Buổi chiều hôm đó, Vương Sóc đang ở trong phòng mình luyện chữ, Xuân Phân liền đến bẩm báo quận chúa tìm nàng.
Vương Sóc bước nhanh đến chính sảnh, cúi người chào quận chúa.
Quận chúa ngồi ngay ngắn, bên trái là một vị nữ tử trung niên mặc áo đạo sĩ màu nhạt, gương mặt ôn nhu, dễ gần.
“Nương, người tìm con." Vương Sóc vẫn không muốn gọi mẫu thân hoặc phu nhân lạnh như băng, luôn xưng hô thân thiết là "Nương".
"Ngũ nhi, đến đây, con không phải trông mong muốn bái sư phụ sao? Đây là tiểu thư Khổng gia Sơn Đông, con xưng hô Khổng cô cô là được, nếu muốn bái sư, con phải để Khổng cô cô tự mình gật đầu mới được!" Quận chúa giới thiệu vị nữ tử xa lạ kia với Vương Sóc.
"Khổng cô cô."
"Tiểu thư không cần đa lễ, lần đầu gặp mặt, ta có một món quà nho nhỏ, mong tiểu thư sẽ không từ chối." Khổng cô cô mang theo thị nữ, nhưng món quà là tự tay lấy ra khỏi tay áo.
Vương Sóc bước tới gần, vươn hai tay ra, cúi đầu cung kính tiếp nhận, lúc thu hồi liếc mắt một cái, là một khối ngọc bội rất đẹp. Lúc này Vương Sóc cũng không trực tiếp khen ngợi lễ vật, nàng yên lặng đem ngọc bội thu vào trong tay, hướng về phía quận chúa ngọt ngào cười.
"Khổng cô cô, đây là tiểu nữ nhi của ta, dáng dấp thùy mị, nhưng quan trọng nó là người cần cù, kính xin cô cô không vứt bỏ." Quận chúa đối với vị Khổng cô cô này nói chuyện cực kỳ khách khí.
"Quận chúa thật tự khiêm tốn, người thông tuệ trời ban, siêng năng mới là chính đạo." Khổng cô cô hướng về phía quận chúa gật đầu, lại hỏi Vương Sóc: "Không biết tiểu thư đến nay đã học cái gì rồi? "
“Ta đã học được rất nhiều bài thơ rồi, thấy mẫu thân cùng cô cô lúc trước đang tập chữ, không bằng mong cô cô chỉ điểm ta viết chữ vừa rồi, kính xin cô cô đừng trách ta thất lễ." Vương Sóc thấy quận chúa không ngăn cản, hiển nhiên muốn đem chuyện này giao cho nàng tự xử lý.
Khổng cô cô gật đầu, Ngũ tiểu thư liền ra hiệu ý bảo Xuân Phân đi lấy.
"Ngoại trừ tập chữ, tiểu thư ngày thường còn làm gì?"
"Ta tập làm chút nữ công, còn thích đọc sách." Ngũ tiểu thư suy nghĩ một chút, châm chước đáp.
"Tiểu thư thích đọc sách gì?"
"Sử sách."
"Vì sao?"
"Đọc sử khai sáng cho ta rất nhiều chí hướng."
"Chí hướng của Ngũ tiểu thư hiện tại là gì?"
Khổng cô cô từng bước áp sát, Vương Sóc đối với vấn đề cuối cùng lại có chút chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể lấy danh nghĩa hay lễ pháp quy củ... miễn cưỡng ta.” Áp bức? Nô lệ? Vương Sóc tâm tư lưu chuyển, cuối cùng chọn một từ tương đối trung tính.
"Được." Khổng cô cô vẫn duy trì mỉm cười thong dong, sau khi gật đầu với Vương Sóc lại nhìn về phía quận chúa.
"Ngũ nhi, con trở về tiếp tục luyện chữ đi." Quận chúa trực tiếp đuổi nàng đi.
Chờ Vương Sóc rời đi, quận chúa mới hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
“Tâm chí cao hơn nam tử." Khổng cô cô cũng không cùng quận chúa làm giả tạo gì, hai người ở trong khuê phòng chính là bạn thân, quận chúa hoàng thất tôn, Khổng cô cô là hậu duệ chính thống của Khổng Tử, là gia tộc thanh danh nhất, thiên hạ vừa mới thay đổi triều đại, đang cần Khổng gia thị tộc tỏ thái độ, bởi vậy Khổng cô cô cả đời chưa gả, thanh danh lại không có tỳ vết.
"Ai, là ta đi xa hai năm nay không có ở đây, làm cho nhi tử quá mức sợ hãi." Quận chúa nghĩ đến Vương Sóc liền tự trách mình, lúc trước trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới tư tưởng của Vương Sóc biến hóa lớn như vậy.
"Không, cho dù các ngươi đều ở đây, Ngũ tiểu thư ước chừng vẫn sẽ như vậy thôi." Khổng cô cô không đồng ý Vương Sóc là sợ hãi, nhấn mạnh: "Ngũ tiểu thư biết mình muốn gì."
“Ngũ tiểu thư biết mình muốn cái gì." Đánh giá này quá cao, đều nói Khổng cô cô am hiểu nhìn người, lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng chỉ là con gái thiếp thất, Khổng cô cô đi ngang qua gặp mặt liền nói một câu địa vị cao quý không thể tả. Người bên ngoài còn không để ý, cho đến khi đương kim Hoàng hậu nương nương gả cho Hoàng đế, đến nay lại đăng cơ mới ứng nghiệm. Hôm nay lúc ấy chẳng qua chỉ là một đứa con của khởi nghĩa quân tiền đồ không được coi trọng, Khổng cô cô năm đó chỉ là song thập đã có phần nhãn lực này, hiện giờ quý nhân đã quý không thể tả, phần công lực này của Khổng cô cô càng làm cho người ta nghiêm nghị khởi kính.
Khổng cô cô biết thanh danh của mình ở bên ngoài, cũng không nhẹ lời, ngày thường làm nữ cư sĩ bên cạnh quận chía, người thường khó có được nửa câu hay nửa chữ từ cô cô.
Quận chúa run rẩy cầm trong tay tập làm văn của Vương Sóc, hỏi: "Nhưng có lọt vào mắt ngươi không?” Khổng cô cô thở dài một tiếng, nói: "Tâm chí này so với ta còn cao hơn, ta không cầu danh lợi, lại kế thừa vinh quang ngàn năm của gia tộc, nữ nhi của người, người chuẩn bị làm sao bây giờ?"
“Nếu đó là điều Vương Sóc thực sự muốn, ta liền thành toàn." Quận chúa chắc như đinh đóng cột nói: "Năm đó ta đã hỏi ngươi, có thanh danh Khổng gia cùng với sự thông minh của ngươi, tùy ý gả một người cũng có thể có cuộc sống mỹ mãn,
ngươi vì sao không gả?"
“Đúng vậy, ta trả lời con người sống đời này luôn phải dựa theo tâm ý của mình mà tiếp tục tồn tại, ta đã thanh tỉnh, cũng không muốn hồ đồ sống qua ngày." Khổng cô cô tâm có xúc động.
"Ta cũng mong con gái ta tự do tự tại sống qua ngày." Chí khí của quận chúa chẳng lẽ nhỏ sao?
"Ta biết rồi." Khổng cô cô gật đầu, "Mấy ngày nay người bận rộn, ta trở về chọn một ngày tốt rồi sẽ quay lại tìm người.” Ngày tốt này đương nhiên là ngày tốt để bái sư.
Khổng cô cô ngồi một chút rồi trở về, Vương Thủ Trung cùng quận chúa cũng vừa vặn trở về, đúng là thời điểm qua lại phức tạp.
Buổi tối, Vương Thủ Trung phái nô tài trở về bẩm báo muốn cùng đồng liêu uống rượu, hôm nay sẽ không về dùng cơm, quận chúa mang theo Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc dùng bữa.
Sau một bữa cơm tối yên tĩnh không ai nói gì, Vương Tử Thắng trở về ngoại viện, Vương Tử Đằng về phòng ôn bài, theo tuổi Vương Tử Đằng cũng nên chuyển đến ngoại viện, chỉ là vừa mới trở về còn nhiều chuyện, quận chúa đối với chuyện nhi tử tạm thời chưa muốn bàn tới.
Vương Sóc trở về phòng mình thay đồ ngủ, nửa nằm trên giường đọc sách, hành vi không tôn trọng sách vở học vấn như vậy, đã bị Từ nhũ mẫu nói qua nhiều lần.
Lúc quận chúa tiến vào Vương Sóc còn tưởng rằng là Từ nhũ mẫu, sợ tới mức hoảng hốt đem sách giấu vào trong chăn.
"Là nương." Vương Sóc thẹn thùng nói.
“Không phải ta thì còn ai vào đây nữa, con đang giấu cái gì?” Quận chúa cười đi tới ngồi ở bên giường, người đã tháo chiếc mũ hoa lệ ra, tóc mai đen nhánh chỉ dùng trâm dài ngọc bích cài gọn, ôn nhu hỏi nữ nhi của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Nương, là sách về các gian thần." Vương Sóc đem sách đưa cho quận chúa xem.
"Con thật là ngủ không yên." Quận chúa cười trách mắng, trong sách về gian thần luôn có chút ác quan, những thủ đoạn tàn nhẫn còn được miêu tả tỉ mỉ, người bình thường đọc cũng sợ tới mức không chịu nổi, huống chi một tiểu cô nương năm tuổi, đây không phải là sách thích hợp để đọc trước khi đi ngủ.”
"Nương ~ Con chỉ tùy tiện xem qua thôi, không nghiêm túc nghiên cứu học vấn đâu a, tật xấu không sửa được của con là đọc sách trên giường." Vương Sóc lôi kéo tay áo quận chúa làm nũng.
"Con mới bao nhiêu tuổi, có tật xấu gì không sửa được, là không muốn sửa chứ?" Quận chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, không dây dưa đề tài này, hỏi: "Hôm nay con gặp Khổng cô cô, con cảm thấy như thế nào. "
“Tốt lắm, so với tưởng tượng của con thì tốt hơn nhiều." Ngũ tiểu thư nói với mẫu thân mình đều là sự thật.
"Tốt ở đâu?"
"Ôn nhu dễ gần, là người có chí hướng." Vương Sóc ngẩng đầu nhìn quận chúa bảo nàng tiếp tục nói tiếp, cố gắng chuẩn xác từ ngữ nói: "Khổng cô cô tôn trọng con, không coi con là tiểu nhi vô tri. Cô cô đối xử với nương thành khẩn, con cũng trở về mới phát hiện ngọc bội kia có dấu ấn riêng của Khổng gia. Quan trọng nhất là Khổng cô cô cùng nương quan hệ tốt, con tin rằng nương sẽ không hại con.”
“Quả nhiên là đứa nhỏ lanh lợi, người bình thường không biết thân phận Khổng cô cô ngươi, sẽ nói cô cô là người không có chí hướng, xem ra nữ nhi của ta cũng có hiểu biết, vừa lúc có Khổng cô cô "tính toán tài tình" cùng với con đúng là một đôi thầy trò." Quận chúa nói đùa.
“Khổng cô cô am hiểu bói quẻ sao?” Ngũ tiểu thư nhìn Khổng cô cô mặc một thân mặc áo đạo sĩ, cho rằng cô cô làm về các công tác tôn giáo.
Quận chúa đem chuyện Khổng cô cô năm đó thẳng thừng đoạn tuyệt số mệnh của Hoàng hậu nương nương nói ra, Ngũ tiểu thư vốn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, kết quả bị hiện thực biến thành thành fan trung thành của chủ nghĩa duy tâm, loại chuyện về vận mệnh này cũng tin một nửa.
Nhưng dù gì cũng chỉ là phán đoán, hơn nữa danh nghĩa Bồ Tát thần tiên hình như trở nên càng thêm thần bí cường đại, quận chúa chủ yếu muốn nói không phải là cái này: "Khổng cô cô cảm thấy con có tưu chất, chờ mấy ngày nay trong nhà bận rộn xong, con chính thức bái cô cô làm sư phụ đi.”
“Vậy con cũng phải xuất gia làm nữ quan sao?” Vương Sóc còn chưa nghĩ ra mình sẽ ấp ủ mong muốn tu hành.
"Đương nhiên không cần, ta ở sẽ xây một tiểu viện từ trong phủ đi ra, Khổng cô cô của con sẽ vào ở đó, thuận tiện dạy dỗ con." Quận chúa nói.
"Mời được sư phụ cho con là được rồi." Quận chúa cười điểm chóp mũi Vương Sóc.
"Thật là tốt, tổ mẫu không cho phép con học chữ, tổ phụ đáp ứng mời sư phụ cho con, kết quả vẫn không mời, con còn chưa nói với nương muốn sư phụ, ngài liền giúp con mời được. Con đều hiểu rõ, nương là tốt nhất." Vương Sóc ngửa đầu, dùng một loại ngữ khí ngây thơ ngây thơ nói những lời vô cùng nghiêm túc.
"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan." Quận chúa ôm Vương Sóc vào trong ngực, trong lòng chua xót, đứa nhỏ này chịu bao nhiêu khổ mới có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy? "Sau này con muốn học cái gì, muốn dùng cái gì trực tiếp nói với nương, biết không?"
"Con biết rồi, con cũng có mẹ." Vương Sóc giòn giã đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT