Khổng cô cô vẫn nhàn nhã bình tĩnh như xưa, lúc Vương Sóc tới cửa bái kiến, Khổng cô cô đang đánh đàn trong viện. Cô cô đã đến tuổi trung niên, đánh đàn ở phong cảnh đẹp như tranh vẽ này, tuy không xinh đẹp động lòng người như thiếu nữ đôi mươi mà Vương Sóc từng gặp qua, nhưng nghe tiếng đàn này thôi là đủ rồi, Khổng cô cô một thân khí chất hào hoa, hoàn toàn áp chế dung mạo khiến cho người ta rung động. Có lẽ là vì tâm lý, sau khi biết Khổng cô cô bất phàm, Vương Sóc luôn theo bản năng ca tụng hình tượng của cô cô.

Vương Sóc lẳng lặng chờ ở một bên, chờ tiếng đàn kết thúc, mới tiến lên hành lễ, nói: "Sư phụ.”

“Tới đây, ngồi đi!” Khổng cô cô phất tay áo dài, ý bảo Vương Sóc quỳ gối bên cạnh. Đàn mà Khổng cô cô đánh chính là đàn cổ, cách bày trí trong đình cũng theo phong cách cổ xưa, chỗ ngồi không phải ghế dựa mà người hiện đại ngồi, mà là thảm nhung ngồi quỳ xuống đất. Vương Sóc tiến lên ngồi xuống, âm thầm mặc niệm cho bắp chân của mình, bao nhiêu năm rồi nàng không ngồi như vậy.

Không biết Khổng cô cô có năng lực gì, vừa nhìn thấy Vương Sóc liền nói: "Mấy năm nay ngươi chưa từng chạm qua đàn đúng chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play