Vương Sóc mang theo hai nha hoàn đi đến chính đường, chỉ có một con đường nhưng rất người qua lại, khách khứa đông đúc, họ hàng nhiều, tôi tớ cũng bận rộn, Xuân Phân cùng Đại Hàn thật cẩn thận đi ở hai bên che chở, sợ nhiều người sẽ dọa đến tiểu thư.

Vương Sóc cho dù đến, cũng không thể đi ra chính sảnh yết kiến khách mời, qua lại như dệt đại tràng diện.

Đến đại sảnh chính đường hậu viện, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, đây là vương lão phu nhân đang chiêu đãi nữ quyến đến chúc thọ. Vương Sóc đến trước cửa, một tiểu nha hoàn nâng rèm lên, cúi chào nói: "Thỉnh an Vương Sóc." Nha hoàn ở trong phòng sớm đã đi bẩm báo.

Vương Sóc vừa vào cửa đã bị ánh vàng ngọc lộng lẫy trước mắt lắc hoa mắt, đập vào mắt là một đám quý phu nhân, tiểu thiên kim ăn mặc long trọng phi thường, giúp hai vị thái thái đãi khách cười nói: "Vương Sóc đến rồi, mau, thỉnh an lão thái thái. "

“Thím hai." Vương Sóc cúi đầu chào, đầu tiên chính là hành lễ, sau đó bước nhỏ đến gần, đoan trang đi tới trước mặt Vương lão phu nhân hành đại lễ, trong miệng nói: "Tổ mẫu an khang, nguyện tổ mẫu năm nào cũng có hôm nay, thọ tựa Nam Sơn, tùng hạc trường xuân."

“Ai ôi, làm đại lễ như vậy làm cái gì, mau đứng lên, mau đứng lên." Vương lão thái thái cao hứng kêu lên, khuôn mặt cười như hoa cúc.

Vương Sóc lúc này mới cười mỉm từ trên mặt đất đứng lên, đi đến chỗ tỷ muội đứng bên cạnh.

"Ngũ muội muội, muội đây là chúc lão thái thái, còn lão thái gia thì sao?" Người nói chuyện chính là trưởng nữ nhị phòng, cũng là trưởng nữ đời này của Vương gia, thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa như hoàng oanh, nói đùa lại càng làm cho người ta không khỏi mỉm cười.

"Đại tỷ tỷ nói là: Vợ chồng là một, ngày tốt của tổ phụ cũng là ngày tốt của tổ mẫu." Thanh âm Vương Sóc không cao không thấp, vừa vặn có thể làm cho mọi người trong phòng khách đều nghe thấy. Nói xong câu này nàng cũng không nói nhiều, yên lặng cúi đầu. Chỗ nàng đứng tuy nói là các tiểu bối đứng, nhưng chỉ có mấy tiểu thư lớn như đại tiểu thư đứng, đại tiểu thư đang giúp mẫu thân tiếp đãi thiên kim các nhà lui tới.

"Ngũ nha đầu lời này nói thật là hợp lý, mau đi vào trong vườn đi, chào hỏi các tỷ muội, hoa đào trong vườn cũng nở vừa vặn, đi đi." Lão thái thái cảm thấy ngày đại hảo khó có được Vương Sóc nói một câu thuận tai, cũng biết đại tiểu thư ngày thường thích gây sự chú ý, chẳng qua đại tiểu thư này đang ở tuổi dậy thì còn chút bồng bột, chỉ có thể bình ổn sự tình như vậy trước.

Vương Sóc đã học được cách cuộc tranh luận nhất thời, lại hành lễ với tổ mẫu trong phòng khách, những lời liều mạng kia nhao nhao từ trong tay nha hoàn bên cạnh tiếp nhận quà gặp mặt đưa cho Vương Sóc. Vương lão thái thái mới cảm thấy mình nói quá sớm, hẳn là chờ Vương Sóc gặp qua các nhà vu quyết lại để cho nàng đi vườn, hiện giờ như vậy, ngược lại có vẻ thật sự có chuyện gì vậy.

Vương Sóc cũng không để ý tới ánh mắt Vương lão thái thái, tự mình nhận quà gặp mặt rồi đi ra ngoài.

Vương Sóc không biết sau khi mình đi ra ngoài, không khí phòng khách rất xấu hổ, vẫn là thím ba có tiền, có quyền muốn làm gì thì làm. Trong phòng khách, mọi người mệnh trong lòng hiểu rõ, ngầm trao đổi ánh mắt, sớm nghe nói Vương lão thái thái cùng quận chúa không hòa thuận, hiện giờ đã nhìn được một góc của tảng băng trôi, thậm chí khiến cho cháu gái mình khó xử, mà người làm thiếp kia cũng không tốt đẹp gì. Nhưng nói không chừng, có lẽ là quận chúa để lại Vương Sóc ở đây để dạy bảo? Tóm lại mặc kệ như thế nào, trong Vương gia không hòa thuận là thật, khách khứa đối với Vương gia cũng đánh giá thấp hơn một chút.

Tiểu thư mới năm tuổi cũng không thể chơi cái gì quá cao lớn, Vương Sóc đến vườn giới thiệu mình với vị tiểu thử ở gần đó, rồi yên lặng ngồi ở trong góc uống hoa lộ, đến để có mặt mà thôi. Về phần có biết hành vi của mình bôi nhọ "Vương gia" hay không, ha ha, nàng chưa gặp mặt cha mẹ, đại ca cũng không đặc biệt quan tâm, đều là tổ mẫu giáo dưỡng, có chuyện gì, tổ mẫu gánh vác đi.

Vương Sóc tùy hứng nghĩ đến. Không phải nàng không muốn đường đường chính chính, chỉ là... Quá khó khăn, nàng quá yếu. Vương Sóc trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tự mình chán ghét, người không quang minh lỗi lạc trái với ý muốn ban đầu như thế, thật sự là mình sao?

Vương Sóc không hiểu sao hối hận, các khuê tú trong vườn quả thật khó có thể thư giãn. Vương gia đại tiểu thư ở phòng khách cùng trưởng bối, Nhị tiểu thư là thứ xuất tam phòng, cảm giác tồn tại không mạnh, đi theo Tam tiểu thư là muội muội đích chính tam phòng chiêu đãi tiểu tỷ muội, bọn họ tuổi cũng chỉ khoảng mười tuổi, không cách biệt nhau quá xa về tuổi tác lắm, ở đây đều là các tiểu thư ở tầm tuổi này, hoặc tuổi lớn hơn một chút, tất cả đều ở trong phòng khách cùng các phu nhân, lúc này chính là thời điểm tốt để xem mắt. Các tiểu thư tuổi còn nhỏ, gia đình cũng không yên tâm đưa ra ngoài. Tứ tiểu thư trong nhà làm bộ như cơ thể không khỏe, tuổi cũng nhỏ nên không đến, nàng là thứ xuất nhị phòng, hiện giờ Vương gia là quản gia nhị phòng thái thái, sao có thể vì một thứ nữ mà suy nghĩ chu đáo.

Vương gia đời này cho tới bây giờ đã có năm ngườ con gái, Vương Sóc tuổi nhỏ nhất. Vương lão thái thái bảo nàng đến vườn chơi đùa cùng tiểu tỷ muội cùng tuổi, đưa mắt nhìn lại, làm sao có bạn cùng trang lứa đây?

May mắn thay, Vương Sóc đã học được cách im lặng.

Tốt xấu gì cũng là ở trong nhà mình, Vương Sóc ngồi mệt mỏi liền mang theo hai nha hoàn đi xung quanh, nàng nhỏ bé vậy nhưng sinh lực lại tràn đầy, nàng từ sau khi sinh bệnh lại càng chú ý rèn luyện, ở trong vườn lớn như vậy dạo một vòng, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Vương Sóc yên lặng mang theo nha hoàn ở trong vườn lắc lư vài vòng, liền có hạ nhân đến thông báo mở tiệc, các vị tiểu thư tự mình ngồi một bàn, bên cạnh có nhũ mẫu nha hoàn các nhà hầu hạ, bữa cơm cứ như thế ăn xong thuận lợi.

Vương Sóc lúc ăn cơm cũng thực sự cảm thán một phen, nhìn lễ nghi này, xem quy củ này, trên bàn còn có đứa nhỏ chưa tới mười tuổi, ăn thôi cũng tao nhã động lòng người rồi.

Một ngày đãi khách bận rộn kết thúc, buổi tối là bữa cơm gia đình.

Lão thái gia cùng lão thái thái ngồi trên vị trí cao nhất, Vương Tử Thắng mang theo Vương Sóc bái thọ lão thái gia, tuy rằng đại nhân không có ở đây, nhưng lão thái gia cũng không có ý để cho nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia vượt qua trưởng tôn, ở điểm này, lão thái gia so với lão thái thái khôn khéo hơn nhiều.

Tiếp theo chính là nhị thúc thím hai, tam thúc thím ba dập đầu chúc thọ, nhà nhị thúc con cả là đại thiểu thư, con thứ là tứ tiểu thư, con vợ cả là nhị thiếu gia Vương Tử Lãng, lục thiếu gia cũng quỳ lạy theo, Lục thiếu gia còn đang quấn tã được vú nuôi ôm hành lễ, Lục thiếu gia bởi vì là con thứ, tuổi lại nhỏ, bởi vậy không có tên tuổi.

Nhà tam thúc bây giờ có tam thiếu gia là Vương Tử Bằng, còn nhị tiểu thư là con thứ, con vợ cả là tam tiểu thư, ngũ thiếu gia Vương Tử Kỳ, nam nữ Vương gia tách ra xếp hàng, ba thế hệ tập trung, nghe thôi cũng náo nhiệt.

Từng hàng dập đầu, Vương lão thái gia cao hứng đến mức vuốt râu. Vương Sóc nhìn trưởng bối chỉ có năm sáu người, mà có tận mười mấy huynh đệ tỷ muội, đầu óc trực tiếp choáng váng, may mà nàng đã có gặp gỡ, bằng không chỉ nhớ người thôi liền choáng váng. Mặc dù như vậy, Vương lão thái gia còn thường xuyên cảm khái huyết mạch chưa đủ nhiều, hận không thể cùng nhà nào đó so sánh một chút, chỉ riêng chủ tử đã hơn một trăm người, một cái họ chiếm cả con phố, đó mới gọi là phồn vinh hưng thịnh!

Dập đầu chúc thọ xong sau đó chính là tặng lễ. Việc chính đã sớm giao cho hạ nhân sắp xếp, hiện giờ các vị chủ tử trong tay đều là "tâm ý", lấy ý tứ, chủ yếu là vì biểu thị hiếu thuận.

Có binh khí, binh thư tốt, có tiên dược hiếm có để bồi dưỡng, có văn thư chúc thọ viết tay, các tiểu thư chủ yếu là nữ công gia chánh. Đại tiểu thư tặng xiêm y, nhị tiểu thư tặng giày dép... Cứ như vậy, đến lượt Vương Sóc, nàng từ trong tay Xuân Phân nhận lấy một cái hộp lớn, đi tới trước, giòn giã nói:

"Tổ phụ, tôn nữ nhi tuổi nhỏ sức yếu, chỉ làm thêu thùa được hai món, nguyện tổ phụ phúc như Đông Hải, Thọ Bỉ Nam Sơn, Bình An Khang Thái, Trường Nhạc Vô Cực." Nói xong liền mở cái hộp ra, túi lưới thì cũng không nói làm gì, điều hấp dẫn ánh mắt Vương lão thái gia chính là một màn che nhỏ, bất quá dài được nửa thước một món đồ trang sức, lúc Vương Sóc đem ra, Vương lão thái gia cười ha ha, vui mừng không thôi.

Chỉ thấy bốn góc màn che nhỏ kia dùng sợi chỉ đỏ khoanh tròn hoa văn tường vân, ở giữa vải tơ màu đỏ thêu hai câu thơ: "Chỉ huy giai thượng tướng, đàm tiếu bán nho sinh."

“Tốt, tốt, tốt, Ngũ nha đầu có tâm." Vương lão thái gia gọi Vương Sóc đến trước người, sờ sờ đầu nàng hỏi: "Ngươi có biết xuất xứ của hai câu này không?" Vương lão gia đây là nghĩ có lẽ là hạ nhân đã giúp nàng, hôm nay cao hứng, hỏi thử ý tứ của cháu gái nhỏ. ( truyện trên app T𝕪T )

"Dạ biết, là bệ hạ tán dương tổ phụ."

"Đúng rồi, làm sao ngươi biết được thế?"

"Là đại ca nói cho con biết." Vương Sóc nghiêng đầu nhìn đại ca Vương Tử Thắng.

"Thằng nhóc tinh ranh này, ngươi đã nói với muội muội Vương Sóc lúc nào thế?" Vương lão thái gia lôi kéo Vương Tử Thắng cười hỏi.

“Con cũng không biết?” Chính Vương Tử Thắng cũng tò mò, nói: "Ngũ muội muội, ta nói với muội khi nào thế?”

Chỉ là xưng hô thôi, trong lòng Vương Sóc cũng có chút lạnh, thật không nghe ra hai người này là huynh muội ruột thịt, Vương Sóc ngây thơ đáng yêu nói: "Chính là lần trước đại ca dạy ta nhận mặt chữ. Vương Tử Thắng cười nói: "Thì ra là như vậy, Ngũ muội muội thật thông minh, ta mới nói một lần đã nhớ kỹ như vậy.”

Vương Sóc cười mà không nói, nghiêng đầu nhìn Vương lão thái gia, nàng cũng là nhờ câu bình của Hoàng đế này mới biết Vương lão thái gia sẽ không phản đối mọi người đọc sách nhiều, bằng không, lão thái gia đã đối với nàng tỏ ra khó chịu, nàng làm sao dám mạo hiểm đắc tội lão thái gia.

"Nha đầu ngoan." Vương lão thái gia vuốt đầu Vương Sóc nói: "Đã có thiên phú này thì đừng lãng phí, ta sẽ cho người đi mời hai nữ sư phụ đến dạy dỗ ngươi.”

Vương lão thái thái cười đồng ý.

"Tổ phụ, khi nào hai vị sư phụ đó sẽ đến ạ?" Vương Sóc sợ qua lần này, nếu để lão thái thái mời sẽ nhất định không thấy bóng dáng của hai vị sư phụ đó mất.

"Yo, tiểu nha đầu ngươi còn một lòng hướng học! Sẽ nhanh thôi, tổ phụ phái người nhanh nhẹn đi tìm kiếm, trước khi nữ sư phụ đến ngươi hãy học cùng với đại ca ngươi đi.” Vương lão thái gia cười nói.

"Lão gia, chuyện này sao có thể làm vậy được, Xuyên nhi nghiêm túc học hành, đây là chuyện lớn hệ trọng." Vương lão thái thái lập tức tỏ vẻ phản đối, mặc cho ai cũng không quan trọng bằng cháu trai lớn của bà.

"Tổ mẫu nói phải, tổ phụ, dù sao nhà chúng ta cũng có sư phụ, con theo ca ca cùng đi học, chỉ cần ngồi nghe bên cạnh là được, sẽ không thể quấy nhiễu ca ca." Vương Sóc lập tức "thức thời" tranh thủ cơ hội đi học, vừa nói còn vừa mở to đôi mắt to tròn, lắc lắc cánh tay Vương lão thái gia làm nũng.

"Sợ ngươi rồi đấy, được rồi, đi đi, may mà các ca ca ngươi đều đã mời tiên sinh." Vương lão thái gia vuốt râu cười thẳng, Vương Sóc tuổi còn nhỏ, dạy các thiếu gia đứng đắn khoa cử văn chương phu tử lớn tuổi, làm tổ phụ Vương Sóc đều sử dụng, tự nhiên không có nhiều cố kỵ như vậy.

"Đa tạ tổ phụ, tổ phụ là tốt nhất." Vương Sóc thừa dịp nũng nịu trong lòng Vương lão thái gia, cam đoan sẽ không làm chậm trễ sự nghiệp học tập của "các ca ca".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play