"Người được nương coi trọng có thể không tốt sao?" Ngũ tiểu thư che miệng cười, nàng ngẫm lại và cảm thấy có cảm giác vui mừng, nàng mới là một đứa trẻ vẫn để tóc trái đào mà lại muốn tìm thê tử cho ca ca, đây là việc nàng có thể làm sao?

Ngược lại nương Quận chúa rất tín nhiệm nàng, trong lòng Ngũ tiểu thư nghĩ đến hai chữ tín nhiệm, ý cười càng nồng đậm.

“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để qua loa lừa gại mẫu thân con, mau nói đi!” Quận chúa giận cười.

"Nữ nhi thích Tôn tỷ tỷ của nhà Tả Đô Ngự Sử."

Ngũ cô nương chỉ nói một câu như vậy, và không giải thích nguyên nhân gì thêm, chắc hẳn Quận chúa đều hài lòng với mấy nữ hài, bằng không sẽ không khảo sát trọng điểm các đối tượng như vậy.

"Ừm, ta trở về sẽ hỏi cha con một chút." Quận chúa và không gạn hỏi, thản nhiên gật đầu.

Rốt cuộc thì chuyện liên quan đến Vương Tử Thắng, mà nói như thế nào thì Vương Tử Thắng và là đại ca ruột thịt của mình, lúc trước khi cha nương chưa hồi kinh, trong lòng Ngũ cô nương mười phần thương tâm với việc Vương Tử Thắng mặc kệ không thăm hỏi gì mình, nhưng kết quả là nàng vẫn lo lắng cho hắn.

"Nương, đừng nói là người muốn hỏi ý kiến của mọi người, sau đó chọn người mà đa số mọi người thích đấy chứ?" Ngũ tiểu thư nghi ngờ.

"Có gì không thể?" Quận chúa nhướng mày.

"Nương, thê tử của đại ca thì vẫn nên lấy ý kiến của huynh ấy làm chuẩn đi." Ngũ tiểu thư không nhìn ra Quận chúa đang trêu nàng, mười phần lo lắng nói.

"Thê tử của đại ca con, nhưng khi gả vào lại ở chung nhiều nhất với bà bà, chị em dâu, cưới thê cưới người hiền, chỉ cần ta hài lòng là được." Quận chúa cố ý nói.

"Nương, cầm sắt hoà minh..." Ngũ tiểu thư còn muốn tranh thủ quyền lợi cho Vương Tử Thắng một chút, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Quận chúa, lập tức nhận ra mình lại bị lừa, hờn dỗi nói: "Nương nói đúng, người hài lòng là được ~" Giai điệu kéo thật dài, tỏ vẻ mình mới không bị lừa!

“Con ngược lại tinh nghịch, biết cả cầm sắt hoà minh cơ đấy, sư phụ con đã dạy những thứ này rồi!” Quận chúa cười mắng.

"Thánh nhân có lời, tự trong sách có hoàng kim ốc, tự trong sách có nhan như ngọc, nữ nhi đọc sách nhiều là được, còn cần ai dạy."

“Đức hạnh!” Quận chúa sờ đầu Ngũ tiểu thư, trong lòng lại nghĩ, Hoàng Kim ốc, nhan như ngọc, đây và không phải là điều mà một nữ nhi khuê các nên nghĩ tới. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngũ tiểu thư, ưu tư trong lòng càng thêm sâu sắc.

Về sau Ngũ tiểu thư mới biết được nỗi lo của nương nàng, lúc này và không có một triều đại Tống, Hoàng đế bệ hạ Triệu Hằng và chưa nói ra mấy lời tốt đẹp này, nên Quận chúa vẫn cho rằng nữ nhi của mình có hùng tâm tráng chí. Sau đó Ngũ tiểu thư mới phân trần, đó chỉ là một câu thuận miệng của nàng mà thôi nhưng vị nương Quận chúa lại tỏ vẻ: "Thuận miệng mới đáng sợ, con đã coi đây là chuyện đương nhiên rồi.”

Ha ha, ngươi cho rằng không sao chép thi từ danh tác là có thể che dấu sự khác biệt của mình? Thật ngây thơ!

“Con nói chuyện cho đứng đắn, con thấy đại ca con sẽ thích cô nương nhà nào?” Quận chúa biết Ngũ tiểu thư thông minh từ nhỏ, có lẽ tiểu hài tử sẽ hiểu suy nghĩ của tiểu hài tử, nên và nhiều miệng hỏi một câu.

"Nữ nhi nghĩ, đại ca hơn phân nửa là thích Cố tỷ tỷ."

Ngũ tiểu thư dừng một chút, không cần nương Quận chúa thúc giục, vội vàng nói nhanh ra suy nghĩ của mình: "Bình thường đại ca đều nói thích thê tử dịu dàng, hiền thục, tài hoa hơn người, Cố gia tỷ tỷ có tài khí, người và xinh đẹp, huống chi Cố thế bá là tôn sư của Hộ Bộ thị lang, và không kém cái gì so với phụ thân, có thể nói là một bước lên mây, hồi môn tất nhiên và nhiều. Thê tử cho đại ca thể diện như thế, làm sao đại ca không thích cho được.

“Ta đoán người được mẫu thân thích nhất hẳn là Liễu tỷ tỷ, gia giáo của Đại Lý Tự Khanh nghiêm cẩn, Liễu tỷ tỷ đoan trang có lễ, huống chi nương của Liễu tỷ tỷ còn sinh bảy tám người huynh đệ bên trên tỷ ấy, nghi tử nghi nam như thế, lại có thể giúp đỡ nương quản lý việc nhà, là cô nương tốt có cầm đèn lồng và tìm không được."

"Về phần nữ nhi, kỳ thật người con thích nhất vẫn là Tôn tỷ tỷ, Tôn tỷ tỷ vui vẻ rộng lượng, không phải là kiểu người sẽ làm khó tiểu cô, tâm tư nàng đơn giản, nữ nhi và không cẩn phải nơm nớp lo sợ về việc đánh tốt quan hệ với đại tẩu."

"Con là tiểu cô trong nhà, bất cứ ai vào cửa đều chỉ có thể lấy lòng con."

Quận chúa không thuận theo, con ruột của bà không thể bị nữ nhân nhà khác mài giũa được.

"Ai, nữ nhi và là nghe nói chút lời đồn nhảm nên có chút cảm khái mà thôi, người mà mẫu thân nhìn qua tất nhiên sẽ không giáo dưỡng ra nữ nhi sẽ làm khó người thân nhà trượng phu."

Ngũ tiểu thư không quá lo lắng đối với việc này, từ nữ nhi nói đến tức phụ, bối phận thay đổi nhưng địa vị và không tăng lên, nữ nhi trong khuê phòng được nuông chiều, khi đến nhà người còn phải hiếu thảo với công công, bà bà, xuống thấp hơn là phải bận rộn quan tâm tiểu cô, cữu tử, Ngũ tiểu thư tràn ngập đồng tình với thân phận làm thê cho người này, chỉ cần tẩu tử sắp vào cửa đủ tốt, nàng chắc chắn sẽ không vì hư vinh không cần thiết mà làm khó người ta.

Hơn nữa, vị nương Quận chúa của nàng và sẽ không thiển cận như vậy, liên hôn gia tộc chẳng lẽ là để kết thù hay sao? Bà bà nhà nào đầu óc có hố mới cố ý chèn ép con dâu, đem cuộc sống trở thành "trạch đấu hằng ngày".

"Con đấy nha, chỉ cần nói thích nhất Tôn cô nương là được, lại còn công công, bà bà, tiểu cô, ai và gọi một lần, còn bày ra bộ này với mẫu thân ruột." Quận chúa có chút đau lòng, nàng chu toàn như vậy, không phải đã trải qua thì làm sao có thể hiểu chuyện như thế.

"Tôn tỷ tỷ tốt, Liễu tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ và tốt. Chuyện này còn phải xem cha nương và đại ca, nữ nhi chỉ tùy tiện nói vài lời, nương đừng để ở trong lòng.” Ngũ tiểu thư an ủi.

Quận chúa làm sao có thể không để ở trong lòng, trong lòng bà đã thiên về Tôn cô nương ba phần.

Về hôn sự của Vương Tử Thắng, Ngũ tiểu thư trước đó đã biết nhiều như vậy, những thứ khác không phải thân phận và tuổi tác của nàng có thể tham dự.

Trở về Bá phủ, Quận chúa và Lưu ma ma tỉ mỉ nói chuyện hôm nay, và có ý để cho Lưu ma ma phân ưu.

"Nghe lão tỷ muội Từ ma ma của ta nói, quan hệ của đại thiếu gia và cô nương vô và và ngắc, như thế xem ra, ngược lại là chúng ta đã lo lắng nhiều rồi, Quận chúa ngài xem, hai huynh muội hai người này còn rất hòa thuận đấy!" Lưu ma ma khen một hồi trước.

"Đúng vậy, ngươi nhớ nhắc nhở ta, vẫn nên tìm một thê tử có thể ước thúc Thắng ca nhi, lại có thể nhắc khéo hắn chớ cách xa mấy huynh đệ cha nương đẻ. Mấy ngày nay, Thắng ca nhi thưa hầu sáng tối, ngày ngày đúng giờ đến, đúng giờ đi, nói là công khoá nặng nề. Hừ, nó vừa không khoa cử, lại không thi đánh giá, làm sao có nhiều công khoá như vậy, ngược lại lại có thời gian rảnh rỗi đi chính viện.”

Quận chúa ném mạnh chiếc lược lên bàn trang điểm, bà đang tháo búi tóc chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nói đề tài này, cường hãn như Quận chúa và nhịn không được mà tức giận thương tâm vì nhi tử không thân cận của mình. ( truyện trên app T𝕪T )

"Quận chúa không cần lo lắng, nam hài tử mà, luôn có chút ngang ngược, tính tình kì quái, lâu ngày sẽ biết ai mới là người đối xử tốt với hắn. Theo kiến thức nhỏ của lão nô, chuyện chọn thê tử vẫn nên để cho đại thiếu gia tự mình chọn đi. Lưu ma ma đề nghị.

"Sao mà có thể được cơ chứ? Nó thì biết cái gì?"

Quận chúa quan tâm quá nên bị loạn, trong lòng bà và có ý hỏi ý muốn của Vương Tử Thắng, nhất là sau khi trải qua khuyên bảo của Ngũ tiểu thư.

"Quận chúa~~ Ngài chỉ cần nói với đại thiếu gia, cô nương kinh đô mặc cho hắn chọn, chỉ cần hắn thích, môn hộ thấp một chút và không thành vấn đề, chỉ cần có thể gánh vác được trách nhiệm bá phủ tông phụ, chỉ cần đại thiếu gia thích, ngài có thể cưới về cho hắn."

Lưu ma ma trấn an Quận chúa nói: "Ngài đừng nóng vội, ngày thường đại thiếu gia đều là công tử ca qua lại với phủ đệ các huân quý, hắn có thể gặp được đại gia tiểu thư gì đó, kết quả còn không phải dựa theo ý nghĩ của ngài cưới vợ. Nô tỳ nghe nói lão thái thái đã bắt đầu đề ra các tiểu cô nương Viên gia vào kinh ở, ngài ngẫm lại, một người ưu tiên ý hắn lên hàng đầu, một người áp đặt ý tứ của mình cho hắn, đại thiếu gia sẽ chọn người nào?”

“Ngươi nói có đạo lý, ta hiểu ý của ngươi."

Quận chúa xoa xoa mi tâm nói: "Khi còn bé theo phụ thân chuyển chiến tứ phương, không học được bao nhiêu thủ đoạn dụ dỗ, gặp phải chuyện nữ nhi, ta không nhìn rõ ràng bằng ngươi.”

“Quận chúa là người làm đại sự, những việc nội trạch quanh co này, lão nô thay ngài nhìn là được." Lưu ma ma nói, Quận chúa và là môn Thanh Nhi trong sự vụ nội trạch, chỉ là gặp phải chuyện của nhi tử thì quan tâm quá bị loạn mà thôi.

Quận chúa hạ quyết tâm, sáng hôm sau lúc thỉnh an, liền bảo một mình Vương Tử Thắng lưu lại.

"Con và biết, gần đây ta và cha con đang bày ra chuyện chọn thê tử cho con, con có tính toán gì không?" Quận chúa đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Cái này... Điều này ... Việc hôn nhân đại sự, mệnh của cha nương, lời của bà mối, nhi... Nhi tử nghe theo cha nương là được." Vương Tử Thắng không nghĩ tới đột nhiên nương lại nói đến đề tài nóng như vậy, xoát một cái mặt đỏ lên, vành tai và sắp bị thiêu cháy.

“Được rồi, mẫu tử nhà ta, nói những lời trong lòng thì có làm sao. Mấy năm nay ta ở biên quan phụ trợ phụ thân con kiến công lập nghiệp, ít quan tâm đến con, trong lòng ta và rất áy náy. Chuyện thành hôn này, tất nhiên phải cưới một người hợp tâm ý của con mới được, con và không cần thẹn thùng, có chọn được ý nhân nào thì cứ nói với nương, đừng tự ủy khuất chính mình.” Quận chúa chủ động nói.

"Nương... Nương... Người đang nói gì vậy, không, con không có ý với ai cả.” Vương Tử Thắng xấu hổ đến lắp bắp, cho đến bây giờ, chuyện lớn mật nhất chính là và thế giao bằng hữu trong nhà nói chuyện cười, đối với chuyện nam nữ còn nửa hiểu.

"Thiếu niên mộ ái, nhân chi thường tình, hôm nay ta đột ngột nhắc đến, con nhất thời không có chủ ý và bình thường, như vậy đi, con trở về ngẫm lại, có chủ ý liền đến nói với ta." Quận chúa khoan hồng đại lượng, đem quyền chủ động giao trên tay Vương Tử Thắng.

"Đa tạ mẫu thân." Vương Tử Thắng đích thật là có kỳ vọng đối với chuyện hôn nhân, tuy rằng hắn không có ý trung nhân nhưng loại thái độ cho hắn làm chủ chuyện của mình, coi hắn trở thành người trưởng thành mà tín nhiệm, Vương Tử Thắng mười phần cao hứng, và mười phần cảm kích đối với mẫu thân.

Quận chúa bất động thanh sắc nhìn biểu tình của Vương Tử Thắng, ngữ trọng tâm trường nói: "Con mới mười tuổi, nương liền đi Bắc cảnh, lúc ấy cái đầu nho nhỏ con lôi kéo tay áo nương, khóc nháo muốn và đi. Nương lúc trước và không dám nhìn con nhiều, chỉ sợ nhịn không được, ngồi lên xe ngựa vén rèm lên, nhìn con khóc đến tê tâm liệt phế lập tức liền hối hận. Nhưng đến bắc cảnh, nhìn thấy cát vàng đầy trời, gió lạnh thấu xương, đột nhiên không hối hận nữa. Con không biết, bắc cảnh không có mùa xuân và mùa hè, chỉ có hai mùa nóng và lạnh, khi lạnh tất cả đóng thành băng, đầy tuyết, khi nóng mồ hôi như mưa, hận không thể lột da xuống để thổi gió. Gió ở đó lạnh lẽo vào tận xương, gió lớn còn có thể thổi bay con người.”

“Đệ đệ con sinh ra ở đó, từ nhỏ nó đã trải qua cuộc sống khổ sở, con nhìn làn da nó phơi nắng ngăm đen là biết, tay và rất thô ráp, không thể so sánh với con ở kinh thành sống an nhàn sung sướng. Nhưng nương vẫn thường nói với nó rằng nó sống vẫn hơn con, chỉ vì nó được đi theo cha nương. Thắng ca nhi à, con và đừng trách nương tâm ngoan, nương lúc trước chỉ muốn tốt cho con a.”

“Nương, nương đây là đang làm cái gì, đang yên đang lành..." Vương Tử Thắng không biết nên bày ra biểu tình gì với Quận chúa đang một phen chân tình.

Quận chúa lau mắt, nói tiếp: "Vừa nói đến hôn sự của con, nương liền nhịn không được thương cảm, con và là người lập gia lập nghiệp. Nương nói cho con biết những điều này, là muốn con biết khó khăn của người làm cha nương, ai, nói những thứ này làm cái gì, nuôi con mới biết ân phụ mẫu, chờ con có hài tử liền biết. Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là tìm cho con một thê tử vừa lòng như ý.”

"Hôn nhân đại sự, mệnh của phụ mẫu, lời của mối mai..." Vương Tử Thắng lại muốn đọc thuộc lòng.

Quận chúa che miệng hắn lại nói: "Nương chỉ cần con hài lòng! Thê tử của mình thì tự mình chọn, chỉ cần con cảm thấy người đó xứng đáng với tôn vị của phu nhân thừa kế phủ Bá tước, gánh vác được trách nhiệm của tông phụ Vương gia, nương mặc kệ môn đệ sinh ra cái gì, chỉ nhìn tâm ý của con!"

“Đương nhiên người có thể làm tông phụ Vương gia, môn đệ sinh ra không thể kém, bằng không nàng đi đâu học được thủ đoạn bản lĩnh tương ứng?”

“Đa tạ mẫu thân!” Lần đầu tiên Vương Tử Thắng nghe được loại thuyết pháp này, lại nghe được thanh âm từ mẫu chân tình, trong lòng cảm động, nghẹn ngào kêu một tiếng mẫu thân rồi mới cáo từ trở về viện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play