Thành phố về đêm, vầng trăng khuyết trên bầu trời đen tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Đường Vãn ngồi trên xe nhìn cảnh đêm, ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô, lúc sáng lúc tối. Cô xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, đổi sang một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại trông như đang ngủ.
Trương Hoà Nhuế không đoán được cảm xúc của cô hiện giờ, kể từ sau khi nhìn tập tài liệu kia, Đường Vãn có chút không bình thường.
Chẳng lẽ người tên Yến Phi Bạch kia có vấn đề gì sao?
Tiếng nói của Đường Vãn truyền tới từ bên cạnh: “Khi nào đến thì gọi em.”
Trương Hoà Nhuế ừ một tiếng, dò hỏi: “Chị thấy em không ổn?”
“Không ổn chỗ nào?”
Đường Vãn không mở mắt, lười biếng hỏi một câu, hoang mang, lộ ra ánh mắt mị hoặc, mông lung.
Dáng vẻ trông không khác bình thường là bao, dịu dàng, ấm áp đối xử với mọi người nhưng cũng thờ ơ. Thế nhưng Trương Hoà Nhuế đã cộng tác với cô nhiều năm như thế, đôi khi Đường Vãn chỉ cần cau mày một cái, cô ta đã đoán được nguyên nhân: “Nói chị nghe một chút đi.”
Đường Vãn cười, than nhẹ: “Đúng là không lừa được chị.”
Còn nói: “Em có quen biết Yến Phi Bạch.”
Hai mắt Trương Hoà Nhuế sáng lên: “Không phải việc này rất tốt sao, em buồn cái gì? Tối hôm nay chúng ta chắc chắn có thể giải quyết anh ta.”
Đường Vãn chỉ cười không nói.
Trương Hoà Nhuế suy nghĩ một chút thấy cũng không đúng lắm, nếu mối quan hệ tốt thật thì Đường Vãn còn rầu rĩ như thế sao. Sau đấy, cô ta lại đâm chọt Đường Vãn: “Không thể nào, hai người là người yêu cũ? Em đá anh ta à?”
Càng nói càng vượt xa, Đường Vãn tranh thủ thời gian bảo cô ta ngừng lại: “Nếu thật như thế thì tốt rồi, ít nhất vẫn còn có chút tình cũ, không tới mức huyên náo khó coi.”
“Sao thế? Chẳng lẽ có thù oán gì với nhau?”
Tiều Tề nhắc nhở, Đường Vãn nhấc váy đẩy cửa xe ra, quay đầu cười nhẹ nhàng: “Là có thù oán.”
Đôi giày cao gót màu đen chạm mặt đất, làn gió ban đêm lạnh lẽo thổi tới, khiến cả người của cô run rẩy.
Người đến dự tiệc đều là những nhân vật nổi tiếng, có người biết Đường Vãn, lịch sự cười một cái, xem như là đã chào hỏi.
Trương Hoà Nhuế cũng bước xuống xe, chào hỏi với mấy bà chủ khác xong, cũng đi tới bên cạnh Đường Vãn.
Cổ tay Đường Vãn khoác hờ lên cánh tay của Trương Hoà Nhuế, hai người thân mật tay trong tay, mượn góc độ không ai nhìn thấy được, Trương Hoà Nhuế lên tiếng nhắc nhở: “Người bên trái vừa đi tới là cổ đông lớn của tập đoàn Thuận Thành, Trương Thành Thịnh và con gái của ông ta.”
Đường Vãn đưa tay ra, ưu nhã khiến mọi người mê mẫn: “Chào buổi tối, ngài Trương.”
“Tôi cũng biết nhà sản xuất Đường nhất định sẽ tới, tối nay cô đúng là đẹp động lòng người đấy.”
“Nào có.”
Đường Vãn nhìn về phía cô Trương ở bên cạnh, vừa thân thiết lại vừa dịu dàng ấm áp: “Bên cạnh ngài đây là diễn viên mới nào thế, sao tôi chưa từng gặp qua? Thật xinh đẹp.”
Lời này đã biến cô Trương đang bị lờ đi bỗng chốc biến thành một ngôi sao, những bà chủ ở bên cạnh đều quay đầu nhìn sang. Cô Trương vốn cũng không thích vẻ quyến rũ có phần lẳng lơ của Đường Vãn, nhưng khi nghe cô nói thế, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ai cũng biết ánh mắt cay độc của Đường Vãn, để ý đến mỹ nhân nào chỉ cần ném vào giới giải trí, giữ nhiệt.
Cô cũng đã khen như thế rồi, những người khác cũng lập tức phụ hoạ theo mấy câu.
“Không phải ngôi sao nào cả, là con gái của tôi.”
Đường Vãn cũng không lộ vẻ sửng sốt, nhẹ nhàng nhướng mày, dáng vẻ như đó là chuyện hiển nhiên: “Quả nhiên cô Trương có nét giống ngài Trương đây, cũng không biết vợ ngài xinh đẹp đến mức nào, có cơ hội nhất định phải đến nhìn xem.”
Một câu nói quẹo hết mấy cái cua, khen ngợi cả nhà người ta một lượt, ai lại thấy mất hứng đây? Ngài Trương nói đợi lát nữa phải uống với nhau mấy ly, Đường Vãn chỉ cười không đáp, chuyển đề tài: “Ngài nói chuyện trước nhé, tôi qua bên kia chào hỏi.”
Trương Hoà Nhuế lặng lẽ giơ ngón cái lên với cô, vẻ mặt Đường Vãn cũng không thay đổi, mặt mày vui vẻ gia nhập vào vòng xã giao của những nhân vật nổi tiếng, mọi việc đều thuận lợi, khéo đưa đẩy nhìn rõ. Có đôi lời nói hay, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường, cô diễn giải mấy lời này một cách hoàn hảo.
Chỗ này rộng rãi, là trang viên của Yến Phi Bạch, số gia đình giàu có mua được trang viên cũng không ít, thế nhưng vừa về nước đã mua được trang viên đắt nhất ở Vân Xuyên lại không nhiều.
Thời gian của buổi dạ tiệc là tám giờ tối, mọi người canh giờ đến, đèn đuốc bên trong trang viên sáng loáng, nhưng cửa lại đóng chặt. Yến Phi Bạch cũng không thấy bóng dáng đâu, chơi thế được gọi là thần bí. Trong vườn hoa bày đầy rượu vang và đồ tráng miệng, để khách vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, thế đây là đang muốn làm party lộ thiên? Trông khống giống nhỉ.
Miễn là bạn đến, bạn sẽ bình an, Đường Vãn cũng không để ý việc Yến Phi Bạch có tâm tư gì, sảng khoái lanh lẹ qua lại trong đám người, nắm bắt toàn bộ cơ hội để giao lưu. Cũng mượn mặt mũi của Yến Phi Bạch, gặp được một vài nhân vật nổi tiếng mà bình thường ít khi nhìn thấy.
Xem ra địa vị của anh ở quốc tế cũng không tệ, rất nhiều ngôi sao cũng tới để nịnh bợ. Đường Vãn ở trong giới giải trí nhiều năm như thế cũng không còn trong trẻo, tinh khiết nữa, tiếng Anh lưu loát giúp cô nhanh chóng trao đổi khí thế với mấy ngôi sao nước ngoài. Cô cởi mở, xinh đẹp dịu dàng, ấm áp lại ưu nhã mê người, luôn hấp dẫn không ít ánh mắt của phái nam.
Có người cầm ly rượu tới, ngón tay chỉ về phía cô, uống một ngụm rượu: “Cô ấy là ai?”
Người bạn đồng hành liếc anh ta: “Đó là nhà sản xuất Đường nổi tiếng, thế nhưng anh tỉnh lại đi, anh không lọt vào mắt xanh của cô ấy đâu.”
“Sao lại nói thế?”
“Cô ấy…”
Người đàn ông kia cười nhạt, lắc đầu một cái rồi uống rượu: “Sau này anh sẽ biết.”
**
Bên ngoài trang viên ồn ào, náo nhiệt, nhưng bên trong lại tĩnh mịch, trầm tĩnh.
Yến Phi Bạch ngồi trên sân thượng nhìn về phía Đường Vãn ở bên dưới, nơi này gió lớn, thổi vào người đàn ông mặc áo sơ mi đen, gió rít nhẹ, ngón tay thon dài, lạnh lẽo của hắn lắc lắc ly rượu vang, một hồi lâu cũng không uống ngụm nào.
Có người đứng phía sau hỏi: “Ông chủ, có thể bắt đầu được chưa?”
Gió vẫn còn thổi, không có tiếng ai trả lời.
Yến Phi Bạch đẩy mắt kính ở sóng mũi, ánh mắt nhìn ở một hướng khác, bóng người của cô chập chờn, uyển chuyển, dư vị bất tận như loại rượu vang này.
Anh chạm vào viên đá quý trên chiếc nhẫn ở ngón tay cái, một hồi lâu thật lâu sau mới ừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng lập tức bị gió thổi đi.
Quản gia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi Đường Vãn từ chối cuộc gọi thứ mười bốn, cánh cửa trang viên cuối cùng cũng mở ra, tiếng động giống như trang viên cung điện của Châu u vào thế kỷ cũ, từ từ mở ra, nguy nga lộng lẫy, sáng rực vào ban đêm.
Người quản gia mặc áo đuôi én màu đen bước ra từ trong trang viên, lịch sự khom người: “Các vị khách quý, buổi dạ tiệc sẽ được bắt đầu ngay, mời vào.”
Mấy nhân vật nổi tiếng nhanh chóng tiến vào cổng, Đường Vãn đứng ở phía sau đám người kiểm tra một vòng trang viên rộng lớn này, nếu nói tâm trạng không phức tạp là giả. Sắp phải nhìn thấy kẻ thù cũ, hơn nữa kẻ thù cũ này còn là vị khách hàng lớn mà cô phải giải quyết. Đường Vãn nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, xoa xoa ấn đường, cảm thấy chuyện này ấy mà, xa xôi!
“Em nói xem rốt cuộc mặt mũi của tên Yến Phi Bạch này lớn đến mức nào, nói là tám giờ sẽ có tiệc rượu, thế mà con mẹ nó cũng sắp chín giờ rồi mới bắt đầu, uống công chúng ta đợi mấy chục phút, đúng là ra vẻ thật mà!” Trương Hoà Nhuế nói như thế.
Đường Vãn lắc đầu bước vào: “Em cảm thấy anh ta đang cố ý chơi em đấy.”
“Không phải chứ? Anh ta làm được thật à? Vì để làm khó một người phụ nữ như em, không tiếc để nhiều người như thế chờ cùng?”
“Khó nói được.”
Đường Vãn lạnh lùng, Trương Hoà Nhuế tức giận mắng: “Anh ta đúng là con mẹ nó không lịch sự gì, đây có còn là đàn ông không? Haizz, rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với anh ta mà khiến anh ta ghi hận như thế vậy?”
Phía trước có một bà chủ đi tới, Đường Vãn thân thiết gọi một tiếng, thuận tay cầm một ly rượu vang, cười híp mắt nói chuyện phiếm với Trương Hoà Nhuế, thật sự cũng không biết làm sao: “Nói ra thì dài lắm, nếu không phải vì thân phận của anh ta, cho dù chết chị đây cũng sẽ không đến cầu cạnh anh ta đâu.”
Cô uống một ngụm rượu vang, thở hắt ra, nghiêng đầu nói với Trương Hoà Nhuế: “Thế nhưng em có thể co dãn được, hôm nay chắc chắn có thể giải quyết được anh ta.”
Lời nói này khiến Trương Hoà Nhuế rất đồng tình: “Đó là đương nhiên, em cũng đừng đứng đắn làm gì, lợi dụng triệt để gương mặt này của mình, dùng mỹ nhân kế.”
“Cái đó không có tác dụng.”
Đường Vãn lạnh lùng: “Anh ta không thích kiểu này.”
Trương Hoà Nhuế thấp giọng chửi thề, chẳng lẽ tính tình lãnh đạm: “Chị có thể bán chuyện này cho tiêu đề giải trí không? Bảo đảm sẽ kiếm được lợi nhuận ổn định.”
“Thu lại tâm tư muốn chỉnh người ta của chị đi.”
Đường Vãn cười nhạt đi vào nhà vệ sinh, tô lại son môi: “Chị không nham hiểm bằng anh ta đâu, anh ta có thể khiến cả nhà chị chết hết đấy. Chị vẫn nên giữ cái đuôi của mình đi, cho dù thế nào cũng đừng chọc đến anh ấy.” Nói xong lại trịnh trọng nhìn về phía Trương Hoà Nhuế: “Em nói thật! Đừng động vào Yến Phi Bạch!”
“Được rồi, chị biết rồi, thế nhưng rất tò mò, lúc trước hai người đã trải qua chuyện gì thế?”
Đường Vãn ngẩn ra: “Chuyện này sao…”
Cô cười một tiếng: “Sau này có cơ hội sẽ nói cho chị biết.”
Trương Hoà Nhuế lên tiếng: “Thế rốt cuộc em có thể giải quyết được Yến Phi Bạch không?”
Đường Vãn giơ túi lên vỗ nhẹ vào đầu cô: “Chị cứ nhìn xem.”
Thật không?
Trương Hoà Nhuế rất không tin, vẻ mặt của Đường Vãn rõ ràng rất nặng ký, đã nhiều năm không thấy cô như thế.
Lần trước giống như vậy là khi bộ phim đầu tiên ra mắt, cô lo lắng về phản ứng tin đồn, sau này danh tiếng của cô tăng lên như nước. Từ đó về sau, cô luôn bình tĩnh, nắm chắc phần thắng, đã nhiều năm như vậy.
Ha ha ha, Yến Phi Bạch, không đơn giản nhỉ.
Bỏ qua lợi ích, Trương Hoà Nhuế thật sự rất muốn biết, xem xem tối nay hai người này sẽ phân cao thấp như thế nào?
Đường Vãn sửa sang lại lớp trang điểm rồi lùi về sau một bước, xoay người nhìn mình trong gương, khẽ nâng cằm, cong môi: “Nhìn em thế nào?”
Trương Hoà Nhuế dẻo miệng gật đầu: “Không phải chị khoác lác, chỉ cần em ở đâu, sự tồn tại của những người phụ nữ khác cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Cô ta lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, trừ chị ra.”
Đường Vãn hài lòng cong môi, uyển chuyển sải bước vào buổi tiệc.
Lúc nhìn thấy bóng lưng của Yến Phi Bạch, sau lưng cô toả ra làn hơi lạnh.
Tại sao hắn lại ngồi xe lăn?
Đường Vãn nhớ rõ chân của Yến Phi Bạch cũng không có bất kỳ vấn đề nào, chẳng lẽ trong mấy năm tách ra đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhắc tới cũng lạ thật, rõ ràng đã nhiều năm không gặp như thế, lúc nhìn thấy hắn trong đám người, Đường Vãn vẫn có thể nhận ra hắn ngay.
Trương Hoà Nhuế đứng phía sau đẩy cô một cái, mấy người giàu có đang nói chuyện với Yến Phi Bạch nhìn thấy cô, ngoắc ngoắc: “Nhà sản xuất Đường, chúng tôi đang nói tới cô đấy? Mau tới đây.”
Đường Vãn cười gật đầu, cầm ly rượu vang đi tới: “Đang nói gì về tôi đấy?”
“Nói cô luôn biết cách nói chuyện, lần này anh Yến về nước, mọi người đều đang đoán Fanke Film and Television sẽ cử cô tới đánh trận đầu. Chúng tôi thật sự rất tò mò, cô sẽ dùng cách gì để làm lung lay anh Yến.”
Từ trước đến giờ, giới thượng lưu luôn xem thường những người đang gặp khó khăn trong giới giải trí, Đường Vãn vẫn luôn giỏi đưa đẩy, đại đa số người đều cảm thấy cô đã ngủ quên suốt chặng đường.
Thế nhưng cô cũng không giận, nở nụ cười xinh đẹp nghiêng đầu.
Lúc đối diện với Yến Phi Bạch, cô sững sốt.
Đã nhiều năm như thế trôi qua, Yến Phi Bạch thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Người thiếu niên đã từng hung hăng, làm bừa, bây giờ lại trở thành một người đàn ông lịch sự, ưu nhã, nổi bật hơn người. Thế nhưng thời gian đúng là đồ tốt, có thứ thay đổi, nhưng cũng có thứ sẽ được giữ gìn lâu dài, mãi mãi không thay đổi.
Ví dự như ánh mắt khinh thường khiến người khác kinh hãi của Yến Phi Bạch.
Nhiều năm như thế, người thiếu niên mất đi sự trẻ trung, nhưng lại hiện lên những đường nét của đàn ông cùng khí thế mạnh mẽ.
Hai người đối mặt với nhau, cảnh tượng tàn sát khốc liệt lập tức hiện ra.
Khuôn mặt hắn cực kỳ dễ nhìn, ba phần ưu nhã, bảy phần lạnh lùng, đôi mày kiếm hướng vào nhau, đôi mắt một mí mỏng manh, trong ánh mắt tao nhã, lịch sự chứa đầy phiền muộn. Hai sợi dây đeo kính bằng bạc đặt trên sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, cả người toát lên hai chữ, vô hồn.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Yến Phi Bạch nhanh chóng dời mắt đi, sắc môi trắng bệch, đôi mắt lại càng có chút phiền muộn.
Đường Vãn nhẹ nhàng nhíu mày, đây là không thích cô? Hay là thù dai thế?
Cô thầm than nhẹ trong lòng.
Đường Vãn vẫn dịu dàng, ấm áp cười nhẹ, cầm lấy ly rượu: “Tổng giám đốc Yến, tôi mời ngài.”
Ánh mắt Yến Phi Bạch nhìn xuống ly rượu vang đỏ cô đang cầm trên tay, năm ngón tay người phụ nữ thon dài, rượu vang làm nổi bật làn da trắng, mềm mại tựa như không xương của cô.
Chỉ là mấy giây sau, hắn đột nhiên dời mắt, không nói lời này, đẩy xe lăn lướt qua người cô.
Đường Vãn: “…”
Mọi người đứng bên cạnh thì thầm cười khẽ, tựa như đang miệt thị Đường Vãn không biết tự lượng sức mình.
Cô tự mình uống một ngụm rượu, cũng không để ý đến việc người khác cười nhạo mình thế nào, vẫn lễ phép cười, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi.
Trương Hoà Nhuế đứng ở chỗ lấy thức ăn chờ cô, vừa nhìn thấy Yến Phi Bạch làm như không thấy Đường Vãn, cô ta cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi thay Đường Vãn, đúng là một tên đàn ông lạnh lùng! Thế nhưng cô ta thật sự rất tò mò, trước đây cũng không nghe nói Yến Phi Bạch tàn tật? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đường Vãn thuận buồm xuôi gió nhiều năm như thế, đã nhiều năm không bị thua thiệt, tuy vẻ mặt chẳng có chút tan vỡ gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Trương Hoà Nhuế vội vàng tiến lên: “Chúc mừng nữ đồng chí, trận đầu thất bại.”
Đường Vãn trầm mặc uống hết một ly rượu vang, sau đó lại rót thêm nửa ly: “Em không tin.”
Cô cầm ly rượu đi về chỗ Yến Phi Bạch biến mất ban nãy.
Cô đẩy cửa ra, anh đang ngồi một mình trên sân thượng hóng gió, trên bàn đặt một chai rượu cùng một chiếc ly cao cổ, bên cạnh có người đứng canh, rõ ràng không muốn người khác quấy rầy.
Thế nhưng dường như bởi vì cô đến, cơ thể vốn đang thả lỏng của Yến Phi Bạch trở nên căng thẳng lạ thường. Đường Vãn buồn rầu, không phải người này đang hận không được muốn xông đến đánh cô đó chứ?
Cô thử thăm dò tiến về trước một bước, dường như Yến Phi Bạch cũng để ý tới việc này, hơi thở càng trầm hơn.
Người đứng canh vô hồn đưa tay ngăn lại: “Mời cô dừng bước.”
Cô cũng không miễn cưỡng, thế nhưng việc rời đi là không thể nào, cô đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt Yến Phi Bạch rất lạnh lùng, hoàn toàn không để ý tới cô.
Đường Vãn bước về phía bên cạnh, cũng dựa vào ban công hóng gió, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân, cũng không ai nói gì. Cánh cửa ngăn cách hoàn toàn ồn ào, huyên náo ở bên ngoài, chỉ còn ngợp trong không gian xa hoa và yên tĩnh.
Một ly rượu mạnh rót vào cổ họng cô.
Yến Phi Bạch ngước mắt lên, nhìn sang cô.
Người phụ nữ này, kể từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã bị cô thu hút.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, động lòng người, nhưng tính cách lại trầm tĩnh như nước, cho dù đã tu luyện ở trong giới giải trí lâu như thế, nhưng vẫn dịu dàng, cho dù thỉnh thoảng có dạy dỗ người ta cũng không quá nặng lời.
Ánh mắt của Yến Phi Bạch lướt xuống từ vóc dáng quyến rũ của cô, ngừng lại ở phần lưng trắng nõn, liền nhíu mày.
Chiếc váy lễ phục màu bạc được thiết kế hở lưng, những nơi khác cũng được bao bọc rất kỹ, nhưng lộ một chút như thế cũng có thể kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Hắn đưa mắt, chợt ngoắc ngoắc tay.
Người đang đứng cạnh kế bên đi tới nghe dặn dò.
Đường Vãn đang suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào, người vừa cản cô lúc nãy lại đi tới: “Cô gái, ngài Yến mời cô sang đó.”
Anh ta nói xong cũng đóng cửa lại đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Vãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay đặt lên ban công của cô khẽ giơ lên, cô sửa sang lại mái tóc bị gió làm loạn của mình.
Ánh mắt đặt trên người hắn, hai người cũng không lên tiếng.
Đợi một hồi, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô hiểu tính cách của Yến Phi Bạch, chỉ cần người khác không nói lời nào, chắc hẳn hắn cũng sẽ không mở miệng trước.
Thế là Đường Vãn chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Yến Phi Bạch.”
Hắn uống rượu, tuyệt nhiên không để ý tới cô.
Đường Vãn cũng không giận, mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy chai rượu đặt trên bàn rót vào ly mình, Yến Phi Bạch không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Đường Vãn nếm thử một miếng, nhếch môi: “Tổng giám đốc Yến, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, công ty bọn em muốn hợp tác với anh.”
Gió thổi nhè nhẹ, mùi thơm hoa lài trên người cô bay ra, tay của Yến Phi Bạch đột nhiên siết chặt xe lăn, tựa như đang kìm nén điều gì đó, khớp xương cũng nổi lên màu xanh trắng.
Đường Vãn cũng không phát hiện sự khác thường của hắn.
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Được.”
Đường Vãn lại cảm thấy sửng sốt: “Thật sao?”
Yến Phi Bạch nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích nhìn thật lâu.
Đường Vãn đón nhận ánh nhìn của hắn, nụ cười bên mép khiến quai hàm có hơi đau đớn.
Ánh nhìn này, tình cảm lắng đọng suốt mười năm của Yến Phi Bạch lập tức tan rã như quân lính, hắn dùng sức siết chặt xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dùng hết sức toàn thân mới khống chế không cho bản thân lập tức lao tới ôm cô vào lòng.
Hắn đột nhiên cụp mắt xuống, sự khát vọng độc chiếm trào dâng mạnh mẽ trong mắt hắn, khoé môi khẽ cong lên một đường nhưng cũng không tính là cười, vẻ phiền muộn, quỷ dị như có như không.
Giọng điệu của người đàn ông vẫn trầm thấp như cũ, trông như đã lâu rồi không nói chuyện, mỗi một chữ đều trầm thấp khàn khàn: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đồng ý.”
“…”
Đường Vãn: Cái gì cơ???
Tác giả có lời muốn nói: Vãn Vãn: Đừng quên, giữa chúng ta có thù oán đấy.
Tổng giám đốc Yến đỡ mắt kính: Không sao, tôi không thù dai.
Cái gọi là “thù” không liên quan tới hai người họ, tuyến tình cảm cũng không ngược. Mấy chương đầu nam chính có hơi mạnh mẽ, nhưng sau đó gần như là ngọt sủng, cưng chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT